Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Thơ về mùa thu của Trần Quang Quý

Trần Quang Quý

Nhà thơ Trần Quang Quý

Hỏi mùa


Mình yêu nhau mấy mùa?
thu mấy mùa rụng lá
Sông mấy mùa trôi gầy những giấc mơ xanh
mắt em nhốt anh trong đáy thu vàng
đợi hoa cải gọi buồn vui rực rỡ



Những cơn gió đắng còn ngậm trong sương cỏ
những mắt đêm ngơ ngác khuya buồn
mình yêu nhau dễ từ ngàn năm trước
nhân duyên rót ta những ngàn năm sau?

Có thể mùa thu còn rắc lá ưu phiền
chẳng có gì làm thôi nghĩ về em về những vẻ đẹp
bánh xe khuấy men chiều
em áp ngực mùa thu đầy lên vai anh
chiều áp ngực lõm cả ngày thu rỗng
ngơ ngẩn mắt đèn vàng
ngơ ngẩn phố vì mắt người giăng nhớ

Mình yêu nhau không mùa, em bảo
yêu như sông kiệt dòng, yêu như núi vỡ giọng
yêu như là em thở
vừa đầy lên ngực nhau

Chờ


Chiếc cốc lặng im lâu ngày trên khay
mùa thu rồi
cỏ sương miên man như thảm nhung chờ chân ai
chân ai biền biệt!

Chiếc cốc đã lâu ngày không nước
dường muốn bong ra từng lớp men
như tôi ngóng khô mùa em
mùa em đắng!

Ngày cạn
tháng mòn
chiếc cốc đã lâu không người rót
có cách gì cho ta qua cơn khát?

Hiện lên hiện lên, đâu rồi vệt môi em cũ
cô lặng một mình chiếc cốc
uống không từng dấu xưa.

Mưa miền Tây


Ào ạt lướt rầm rầm
ào ạt tạnh
giống em hay lúc giận lúc hờn
mưa lúc nhặt lúc khoan chiều sông hậu
Mưa đầu Cần thơ gửi đuôi Long xuyên
mắt gửi mắt
tay gửi mềm tay ấm
chân gửi đâu mà cứng cả Cần thơ

Em đi ngang gió vườn thơm quả
em đi ngang phố ngẩn đèn vàng
mưa một nét cười hoang sông Hậu
một khúc tình tang
tưng tửng đàn kìm
một giọng cổ ca khều nón trắng
một cái nhìn còn dán ở eo lưng

Mưa tong tả dạt anh về ngõ
tạnh em rồi
nhặt bong bóng cơn mơ.

Cần thơ, 16/8/2015

Nguồn: Hội nhà văn

Không có nhận xét nào :