Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

THƠ RASUL GAMZATOV

Rasul Gamzatovich Gamzatov
(1923 - 2003)

Ông không chỉ là niềm tự hào của Daghestan, ông thuộc những tên tuổi bất diệt của Thi ca Nga, của Thi ca thế kỷ xx. Thơ ông chứa chan tình bạn, tình yêu, lòng nhân ái và tình yêu thiêng liêng với Tổ quốc.
Xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ trong khu rừng tuyệt vời Rasul Gamzatov qua bản dịch của Hồ Thượng Tuy và Đoàn Tuấn.

(Hoàng Quý)

Nếu một nghìn đàn ông


Nếu trong đời có một nghìn đàn ông
Nhờ mối mai trước nhà em tập hợp
Hãy nhớ rằng trong một nghìn đàn ông
Có tên anh – Rasul Gamzatov.


Tượng Rasul Gamzatov ở Daghestan

Nếu từ lâu đã yêu em say đắm
Đứng trước nhà một trăm kẻ đàn ông
Trong số họ có một người trông ngóng
Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

Nếu yêu em chỉ còn lại mười người
Đứng trong hàng nóng lòng như lửa đốt
Có một kẻ vừa buồn khổ, vừa vui
Đó là anh – Rasul Gamzatov.

Nếu yêu em tất cả còn chỉ một
Kẻ điên cuồng thề thốt mãi tình chung
Thì kẻ đó từ đỉnh cao chót vót
Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

Còn nếu như em cô đơn buồn khổ
Không còn ai yêu nữa buổi hoàng hôn
Thì nghĩa là chốn cao nguyên đất đỏ
Trên núi cao Gamzatov không còn.

(Hồ Thượng Tuy dịch)



Hãy xử anh theo luật của tình yêu

Nếu vì tất cả những gì đã làm
Vì đã gây cho người yêu đau khổ
Mà xét xử bằng tòa án thông thường
Thì có thể, không phải ngồi nhà đá.

Một trước tác của Rasul Gamzatov
Nhưng luật của mình mỗi người đều có
Và anh không dám đợi sự khoan dung
Em yêu ạ, hãy đem anh xét xử
Theo bộ luật riêng dễ hiểu của mình.

Hãy xét xử theo bộ luật của tình
Hãy xác nhận lỗi lầm trong mọi thứ
Và để chứng minh tội lỗi của anh
Gọi về bình minh, hoàng hôn ngày cũ.

Những gì mà ta hạnh phúc một thuở
Và những gì trong máu em và anh.

(Hồ thượng Tuy dịch)



Bài ca

Những ngày nắng không còn
Chim bay về phía biển
Chỉ còn em và anh
Nối đuôi nhau ngày tháng.

Ảnh sưu tầm

Anh và em, hai người
Chỉ hai ta còn lại
Em yêu quý nhất đời
Anh yêu em nhường ấy!

Anh nhìn mái tóc em
Như chưa từng được ngắm...
Lông tơ trắng của chim
Vào tóc đen đã bám…

Dù trên mái tóc anh
Tuyết nằm, không tan chảy..
Nhưng em yêu của anh
Đẹp nhất, như ngày ấy.

Màu sắc của mùa xuân
Và đàn chim trở lại.
Nhưng màu của tóc mình
Cùng xuân không quay lại.

Ta cười với mặt trời
Và nỗi đau còn lại...
Em yêu quý nhất đời
Anh yêu em nhường ấy.

(Hồ Thượng Tuy dịch)


Đàn Sếu

Tôi cảm thấy đôi khi, người lính
Tử thương rồi không nằm lại đồng xa
Không yên nghỉ như xưa trong đất
Tự hóa thành đàn sếu trắng bay đi

Từ buổi ấy và đến ngàn sau nữa
Đàn sếu bay cất giọng nói chúng ta
Có phải vì nỗi buồn mùa ly biệt
Ta ngẩng nhìn lặng ngắm sếu bay qua

Bay, bay mãi đến cuối ngày mệt lả
Trong sương chiều bảng lảng ánh hoàng hôn
Giữa đàn sếu bỗng lộ ra khoảng nhỏ
Có thể là một chỗ đợi tôi chăng!

Ban mai đến và tôi cùng đàn sếu
Cất cánh bay trong sương khói xám nhòa
Từ trên cao vừa bay vừa cất tiếng
Gọi mọi người dưới mặt đất bao la

Tôi cảm thấy đôi khi, người lính
Tử thương rồi không nằm lại đồng xa
Không yên nghỉ như xưa trong đất
Tự hóa thành đàn sếu trắng bay đi.

Ảnh sưu tầm
(Đoàn Tuấn dịch) 

Nguồn: Wikipedia tiếng Việt
             NXB Văn học

Không có nhận xét nào :