Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Nhà thơ Vũ Duy Thông và mùa thu


Nhà thơ Vũ Duy Thông












Sự sống vững bền và tươi rói luôn là điều nhà thơ quan tâm. Tất cả sẽ là hư vô nếu không còn sự tươi rói ấy. Biết tôn trọng sự sống, thành tâm tôn thờ sự sống xanh tươi là quan điểm bất di bất dịch trong tư tưởng thơ Vũ Duy Thông.
                                            Trịnh Thanh Sơn




Lời từ biệt mùa thu

Em ơi,

Hà Nội
Bối rối hoa sấu bay bến đợi
Anh nhớ hoài ngày hạnh phúc đi qua


Ảnh sưu tầm

Khi chùm sấu buông ngang trời những nốt nhạc xanh ve
Thoáng hồ Tây bông sen nở rụt rè
Khi quả sấu gió đưa gõ vời ô cửa
Căn gác nhỏ nhà em
Anh biết mùa thu không còn đợi nữa

Lời từ biệt dịu dàng sao
Rượu đã vơi, xin đừng rót nữa
Ai đã khổ bởi một lần lầm lỡ
Sẽ thấu nỗi đau dang dở trọn đời

Lời từ biệt dịu dàng sao
Xé trang thơ này
Anh đặt lên giấc mơ mình nặng nhọc
Lên bước chân em đã mờ dấu cát
Biển vắng người từ bữa em đi

Mùa thu đang về ở phía bên kia
Bên kia phía tình yêu ta
Có phải,
Giọt nước mắt đã rơi và đã nguội
Những lởi thề nào có nghĩa gì đâu ?

Những lời thề khi hết buộc ràng nhau
Anh cay đắng thấy mình xa lạ quá
Nơi vì anh nước mắt em rơi
Nơi đã
Cũng vì anh nước mắt em ngừng

Về đây người yêu ơi
Trên trái tim anh em hãy ngủ
Quả sấu vàng âm thầm như nỗi nhớ
Đã rụng xuống mặt đường
Nhành bạch đàn mang nỗi buồn yếu ớt
Soi ánh lau xào xạc hồ gương
Trang sách đời anh em hãy đọc
Giọt chữ đắng cay đã lặng dần đáy cốc
Hãy uống cùng anh
Hãy uống cùng anh
Mùa thu qua rồi trong thớ lá còn xanh
Từng trăn trở trăm ngàn trận gió
Mùa thu qua rồi bông hồng nhung nhỏ
Em hái bên đường từ buổi không anh
Nào từ biệt
Em ơi
Từ biệt
Một mảnh hồn ta không để lại dáng hình.

Điệp khúc bằng lăng

Em có qua nơi anh không đấy
Mà bằng lăng tím ngát cả chiều
Mà lòng anh bồn chồn, phấp phỏng
Em có qua nơi anh không đấy ? Em yêu



Ảnh sưu tầm
Hoa oằn mình trong gió lao xao
Hoa nở thế thì ai không nóng ruột
Con đường ấy cỏ đã trùm kẽ gạch
Đã nguôi quên
Đã thôi nghĩ ngợi nhiều
Hoa bằng lăng, hoa bằng lăng hồ nước
Đã có thời ngỡ chẳng thể thiếu nhau

Mưa dịu dàng, mưa ngỡ không đâu
Đời anh toàn mưa vào lúc cô đơn nhất
Thành phố vụn vằn sau nghìn ô cửa khép
Thành phố dành anh những chỗ thừa ra
Những gốc cây, những mái hiên nhà
Phải nép lưng vào cho khỏi ướt
Anh trôi nổi vào lúc em đắm ngợp
Hoa bằng lăng run rẩy ướt
Đường khuya

Bao năm rồi hoa vẫn tím dường kia
Cứ hè đến lại dăng trước mặt
Như chính mình là không sao trốn thoát
Như nỗi buồn không tự nó nguôi đi

Cuốn sách em cầm
Khúc nhạc em nghe
Đến ý nghĩ của em giờ đã đổi
Người ta chẳng thể đi nếu suốt đời ngoái lại
Em hãy tìm hạnh phúc của riêng em

Mong bình yên, mong em được bình yên
Trong bản nhạc em yêu thời thiếu nữ
Trong điệp khúc hoa bằng lăng nở
Hoa như cơn mưa tím trước hiên nhà
Nhắc ta về một thời đã đi qua...


Chiếc kén đơn côi

Ngoài kia cơn mưa nước Pháp
Mung lung phủ kín núi đồi
Đàn quạ trên cành trơ trụi
Cánh đồng đất xám mềm tơi

Ảnh sưu tầm

Con sông ven rửng uể oải
Lúa mạch đợi ngày tuyết rơi
Những đống rạ nằm ngái ngủ
Dọc con đường vắng bóng người

Rượu rót một mình đắng ngắt
Trong tranh cô gái mỉm cười
Thoáng như có tiếng gõ cửa
Trên bàn một cánh hoa rơi

Mùa thu mịt mùng tơ trắng
Căn phòng chiếc kén đơn côi
Gọi tên em cho đỡ nhớ
Tí tách giọt hiên đáp lời

1-2002


Mưa thu

Ảnh sưu tấm
Mưa phùn ứa từ không gian
Hàng cây im lặng khóc
Chơi vơi muôn hạt cô đơn
Cỏ bên đường bạc tóc

Đã qua thời trai trẻ
Bạn bè xưa giờ khác lắm rồi
Chỉ may ra, sau kính mờ cửa sổ
Đôi mắt nào còn lặng lẽ nhìn tôi

Mái nhà rêu xám, khói uể oải bay
Đàn chim trên đường lông ướt bẩn
Vội vã nhặt trong ánh ngày quá ngắn
Những hạt thóc mầm rơi dọc lối đi

Đừng bỏ sót chim ơi, một hạt nữa kìa
Cả mùa đông đang rình ta đó
Và người hỡi, hãy rời cửa sổ
Ra với mặt trời đâu đó sau mưa

Cuối thu Mát xcơ va, 1987





Hoa vàng

Những bông hoa vàng không tên
Nở dọc con đường thiên lý
Thảo nguyên vào thu lặng lẽ
Hoa vàng không biết có tôi

Ảnh sưu tấm

Hoa vàng trước đêm tuyết rơi
Tươi rói nụ cười sắp tắt
Lá phong lưng trời rụng hết
Hoa vàng từ đất vàng lên

Vụt đến vụt đi hối hả
Trái tim đến là kỳ lạ
Đeo đẳng màu hoa không đâu
Tóc tôi rồi sẽ đổi màu

Hoa vàng cứ hoa vàng mãi
Đến tên còn chưa kịp hỏi
Liệu mai nhớ gì hoa ơi!...

12-2001

Nguồn: Nhà thơ Vũ Duy Thông


Không có nhận xét nào :