Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Xin đừng ném câu thơ vào gió

Hoàng Quý

Những đứa trẻ ngây thơ vẫn tin lời người lớn
Khúc giao mùa huyên náo cả heo may
Xin đừng ném câu thơ vào gió
Niềm tin
Còn
Mất
Ai hay... 


(Ảnh sưu tấm)


Tôi đã gặp một chiều phố tối
Thằng bé đánh giày đen bóng như xi
Lại gặp một bình minh màu nước cống
Con nhãi vênh vao ném ổ bánh mỳ


Tôi thường chán biết bao người thân thuộc
Chưa ấm cái chạm tay đã vội vã rời xa
Trong hiếp đáp mùa màng bội thực
Son phấn mặt người tô trát nhiêu khê


Cái buồn ủ lên tôi
Đưa đẩy
Tôi tan tôi
Tôi gặm nhấm tôi
Phút ngơ ngác chạm tay nhớp nhúa
Những ưu phiền chẳng của riêng ai

Anh hát 30 năm điệu tâm hồn đã cũ
Giá băng anh lại ngỡ giá băng người
Mà lạ nhỉ, mỗi khi đời - hô - biến
Tôi
Anh

Trắng lốp như vôi

Người thiếu phụ khổ đau
Khóc truân chuyên trên mộ người chết trận
Chua chát điêu linh
Thương khóc bất hạnh
Trước, sau bụi mờ
Trái mua chát chín già vẫn chát
Quả trám chua già rũ vẫn chua
Ta cũ đi
Đời vẫn tới
Những cay nghiệt anh nào đã hơn gì...

Đừng ném câu thơ vào gió!
Thằng bé đánh giày sụm đói góc tường kia
Con nhãi vênh vao vứt bánh mỳ xuống cống
Có xin, van, nó vẫn vứt bánh mỳ

Ôi những giọt buồn thi nhân trác tuyệt
Tung hê mù tít cánh - đồng - người
Chả lẽ
Ta
Cũng tên đồng lõa
Thẽ thọt
Vo vờn
Sau những sớm mai
Trôi...

2002







1 nhận xét :

hai lua nói...

Muôn năm thơ còn nặng nợ kiếp nhân sinh !