Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

THƠ PỜ SẢO MÌN

Nhà thơ Pờ Sảo Mìn
Pờ Sảo Mìn hay Pờ Seo Cảo còn có tên cúng cơm là Bạch Tiểu Mã - con ngựa trắng nhỏ. Chả biết có phải cái tên po, mê (bố, mẹ) đặt nó vận vào Pờ, 12 tuổi Pờ Sảo Mìn đi chăn ngựa cho Ủy ban hành chính huyện Mường Khương thật. Pờ vẫn kể vui và thật thà rằng, khi đi công tác cán bộ bảo mang ngựa cho cán bộ cưỡi, còn Pờ, thì tất nhiên là được quyền…dắt ngựa.
Rồi con ngựa trắng nhỏ phi sang tận trời Tây - nước Tiệp Khắc cũ. Anh học chế tạo máy, chuyên ngành động cơ đốt trong cho tàu hỏa, tàu thủy. Nhưng, chơi với nồi hơi, trục khuỷu, trục cam, hộp số, la răng… không hay và thú bằng…chơi chữ. Và, thế là những “Cây hai ngàn lá”, “Cây ống khói”, vân vân vô số kể thành thương hiệu lẫy lừng Pờ Sảo Mìn. Thơ Việt Nam đương đại mà thiếu tiếng thơ của Pờ thì chưa thể hoàn toàn là mùa màng bội thu được!
                                                                                                                     (Hoàng Quý)
                                                                                                                                                                                

Cây hai ngàn lá


(Ảnh sưu tầm)
Dân tôi chỉ có hai ngàn người
Như cái cây hai ngàn chiếc lá
Ai nuôi ai cái rễ cái cây
Ai yêu ai trong tình yêu thầm lặng
Cái tình yêu bé nhỏ trong cây
Rễ nuôi lá, lá nuôi cây cùng lớn

Dân tôi chỉ có hai ngàn người
Một cây đứng trong muôn rừng cây đứng
Muốn hiểu mình qua bao chịu đựng
Thì cây ơi! Ta sẽ hát đời mình 

Thế kỷ nào gieo mầm trong đất
Hôm nay cây lớn tỏa sum suê
Con trai cởi trần trong mặt trời nắng cháy
Ép đá xanh thành rượu uống hàng ngày
Con gái cũng vén tay khoe tài
Tước vỏ cây thêu áo đẹp ngày mai

Dân tộc chỉ có hai ngàn người
Biết gọi gió gọi mưa gọi nắng
Chắn suối ngăn sông nước ngược dòng
Ngô lúa cười vui tận chân trời đó
Rượu uống quanh năm nước vẫn chảy về

Dân tôi chỉ có hai ngàn ngưới
Như cái cây hai ngàn chiếc lá
Núi cao, núi thấp tựa bên nhau
Trập trùng. Trập trùng
Gió reo hát qua hai ngàn chiếc lá
Cây ơi! 




Con trai người Pa Dí 

Con trai người Pa Dí
Mắt một mí, tóc đen, mũi tẹt, da vàng
Dáng vẻ ngang tàng như quẫy đạp trần gian


(Pờ Sảo Mìn trong ký họa)
Con trai người Pa Dí
Đã đi là đến
Đã đến là ở
Đã ở là ở rất lâu
Đã yêu là yêu nhiều, yêu mãi
Yêu cho hết tận cùng man dại

Con trai người Pa Dí
Không hận thù ghét bỏ với ai
Đi chin phương là chin phương bè bạn
Đến mười phương là mười phương thương nhớ
Bạn ơi! 

Con trai người Pa Dí
Đã lên yên không ngã ngựa bao giờ
Trên đường dài thiên lý
Cứ thế phi bay… Cứ thế phi bay!… 


Vợ tôi 

Vợ tôi
Năm nay 60 tuổi rồi
Nửa thế kỷ đi qua mái đầu bạc trắng
Một đời gánh nặng khó nhọc trên vai
Tôi con suối thì đi
Em đất đai ở lại
Với túp lều con cái

Vợ tôi
Cũng đã qua một thời con gái
Tóc dài như suối, mắt sáng như sao
Nghe em nói giọng chim mi ngọt ngào
Náo nức lòng tôi
Con trai người Pa Dí

(Ảnh sưu tầm)
Vợ ơi
Em như con ong kiếm mật xây tổ
Lo nuôi con thương chồng đi xa
Có một thời cơ cực vất vả
Có một thời tháng năm nghiệt ngã
Qua rồi
Thế thôi

Vợ tôi
Ngày lên nương ngô, trưa ra đồng lúa
Và chiều chiều trên vai củi nứa
Vẫn đêm đêm thương con nhớ chồng
Vẫn đêm đêm bóng những con chữ lặn
Vào trang giáo án
Đến buổi sáng
Bảng đen phấn trắng i tờ
Qua rồi
Thế thôi

Tôi gọi em đích thực: Mẹ ơi
Mẹ của các con tôi và mẹ của chính tôi
Không có vợ không câu thơ sinh nở
Không có vợ không bài ca để hát
Vợ tôi…

Nguồn: Nhà thơ Pờ Sảo Mìn


Không có nhận xét nào :