Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

Ghi ở cuối chiều

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Người đi chiều ấy mông mang nắng
Ta e dè. Ta không tiễn đưa
Đêm qua tin gió về tê lạnh
Áo buồn năm nọ đã lành chưa?

Ta biết nơi Người mong nắng thắp
Xua đi hơi giá tiết đương hàn
Ta biết áo đông choàng đã lỡ
Đường kim tìm dọc chợt trôi ngang

Người ạ, đừng buồn khăn áo cũ
Mẹ trao là chứa những chờ trông
Người ạ, đường trời xa ngái ấy
Vẫn gieo giọt ấm nhẹ bên đường

Chiều ra soi sóng bên bờ trắng
Nghe nắng vàng đi rất vội vàng
Giá mà gói nắng trong khăn được
Xin gửi cho Người nắng nhớ thương!...

                                             Chiều cuối, 2016


Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Tôi tìm miền tôi

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)

Những mũ rơm mũ lá một thời
Mẹ đan cho giờ không đội nữa
Trời thì xanh
Biển thì xanh
Cỏ thì xanh
Tiếng gọi tôi lên thác xuống ghềnh
Tôi vật vã tạ từ rơm rạ
Đi tìm miền mong!

Tôi đi qua rất nhiều thành phố đẹp
Gặp chú bé đánh giày nằm không chiếu chăn
Tôi nói: - Hãy cho tôi ngủ cùng
Chú bé nói: - Trời lạnh lắm, lạnh không ngủ được
                      Lề đường đâu giành cho anh
                      Con đường đâu làm chồn chân anh
                      Mặt đất đầy gai đầy cỏ độc
                      Xin cảm phiền
                      Tôi đang mơ ngày xanh...

Tôi gặp lão ngư ngồi chờ con nước
Chìa tay xin con cá nướng ăn
Ông bảo:    - Biển chẳng mấy ngày yên
                     Con cá nhỏ vẩy cũng đầy muối mặn
                     Những con thuyền bé bỏng
                     Những kẻ gieo lưới thảy đều bé bỏng
                     Biển bao nhiêu giông tố vây người...
                     Anh dõi chân trời
                     Biển bao nhiêu sóng thế
                     Cả đời ta úp mặt vào sóng bể
                     Mỗi triều lên hốc hác mặt người...

Có chàng trai miền Thượng hỏi tôi
                    Đất quê anh có khác?
                    Rừng quê anh có khác?
                    Đất quê núi vừa ngắn vừa dốc
                    Rừng kiệt xơ, cây cũng bỏ rừng đi
                    Con gấu buồn liếm tay như liếm mật
                    Lối băng rừng thưa lốt chân voi
                    Đàn vượn hay đùa chiều không hú nữa
                    Lá xanh soi mặt người
                    Cao như trời
                    Xa xôi như trời
                    Rừng nghi ngại cả bầy chim lót ổ!
Mây lang thang bay, bay, bay, bay...
Tôi nhìn anh lặng không nói được!

Băng về miền đồng bằng bát ngát
Thuyền trôi
Thuyền trôi
Thuyền như lá. Trôi...
Người thợ cày bảo tôi
                    Thành phố các anh nườm nượp mặt người
                    Sao hát nhiều đến thế
                    Sau bao mũ áo
                    Người nói năng nhiều
                    Anh có như loài đãi bôi?

Xin từ tạ sau lưng phút trông chờ của mẹ
Đội - lên - miền - mũ - áo - Người
Gặp câu hỏi rừng, câu hỏi Người, câu hỏi biển
Câu chú bé đánh giày trong cái đêm giá lạnh
Trời xanh như thế ư, xa như thế ư?
Mẹ ơi!
Cuối dặm trường khao khát
Miền yêu thương heo hắt trong đời!...

                 

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Ru lên thật thà

Hoàng Quý

(Ảnh sưu tầm)

Em về phương ấy
Bỏ rêu phương tôi
Trời như mắt biếc
Em đã xa xôi
Câu ru thật thà lặng xanh hư vô
Câu ru thật mềm người riêng mang đi
Tôi theo ngược miền gió cả
Ru tôi từng ngày thấm mệt
Chợ đã chiều
Gương đã bụi
Còn tôi?

Ru xanh êm xanh ruộng đồng
Ru em câu thơ dịu dàng
Rồi xa!

Bao ru tôi mang thật buồn
Đi qua bao nhiêu muộn phiền
Người ơi!

Ru người...
Ru tôi...

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Goi người

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)
Bãi khách ấy có rất nhiều săng lẻ
Đêm dừng chân ngửa mặt lên trời
Cánh cõng mắc như thuyền chợt đi, chợt đến
Có ai người trở lại nữa hay thôi?!

Tôi từng trú rừng kia một ngày xa ngái
Hái đầy tay những trái giòn xanh
Chiều hút tầm bom, mặt mày xạm khói
Đã cười đùa toàn những chuyện huyên thuyên

Trời trở rét úp thìa cho bớt rét
Túm tít xem trăng, trăng đã qua trời
Sương ướt giọt quờ tay sang võng cạnh
Trong đám chiều qua có đứa đi rồi

Tôi từng khóc một chiều bãi khách
Thằng bạn người Nùng chết tuổi thanh niên
Cơn sốt rét bất ngờ không thuốc
Bó theo người độc tấm tăng con

Có những cuộc đời như trăng khuyết tuổi
Tất tật mang cho không toan tính điều gì
Bãi khách ấy
Vạt rừng săng lẻ ấy
Bao người đi qua...

Đồng đội tôi giờ thưa thớt cả
Đứa cấy ruộng quê
Đứa tất tả thị thành
Tôi chỉ muốn gào to trước cánh rừng xưa cũ
Có ai về mắc võng với tôi không?...

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Gửi cho em trước đêm Giáng sinh

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Những câu thơ gày guộc của anh xơ xác của anh
Tìm đậu hạt sương, sương trong trẻo quá
Mùa Giáng sinh leo lét nến anh
Gió thương tổn bồn chồn gõ cửa

Mấy cây thông lộng lẫy
Vụt sáng lên như chờ đợi điều gì
Thánh đường nghiêm trang. Thánh đường ngỏ cửa
Bài Thánh ca buồn rung chuông ngân nga

Anh viết gì đêm trước Giáng sinh
Vòng Lá Mùa Vọng chăng?
Hay Máng Cỏ?
Những người chăn cừu mang rất nhiều đồ chơi, rất nhiều hoa quả
Mắt rưng rưng đợi Chúa Hài Đồng

Vòng lá không xanh được mùa vọng anh
Máng Cỏ ư, đợi gì cứu rỗi
Cái thân xác phạc phờ, cái phần hồn chìm nổi
Ta tự cứu chuộc mình hay chờ ai cứu ta?

Những bông sao nhoi nhói xanh xa lặng lẽ trong khuya
Có phải
Ánh nhìn em thao thức cùng ta lo lắng cho ta một dạ đợi ta
Em - hy vọng cuối dặm trường trở gió
Em - phương vị cuối kham nhẫn chìa tay mỗi lần ta vấp vỡ
Giữa - cõi - mênh - mang - Người!

Đêm nay
Đã rờ rỡ hoa đèn
Những cây thông bỏ rừng mơ phố
Người chăn cừu vội vã xếp đồ chơi và rất nhiều hoa quả
Thánh đường kia Vòng Lá lại treo cao
Những tín đồ thôi miên bên Máng Cỏ
Hồi hộp cất lên điệu Thánh ca trầm...

Ta khắc lời ta thưa những Thánh Thần
Quý vị nói
"Sự sống mạnh hơn cái chết
Sự lành, mạnh hơn sự dữ
Tình yêu mạnh hơn thù hận
Chân lý mạnh hơn dối trá"
Vâng
Không ai cãi nhau vì điều này
Quý vị nói
"Hãy tìm Nước Thiên Chúa"
Còn ta nói
Dải đất gian lao này xương thịt của ta
Để giành lấy thanh bình đã bao nhiêu máu đổ!

Hỡi mênh mông mía mật
Ta từ chối Thiên đường
Ta chỉ yêu em!...

                                    Đêm 20/12/2016

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Đêm tháng 12

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)

Những ngọn nến đã tắt từ lâu

Mây trời, Thánh đường chìm vào bóng tối
Sao Anh đứng trối trân mãi đây
Cuộc chia tay buồn không giấu nổi

Ngày mai đến Anh
Ngày kia sẽ Anh
Những do dự phồng rộp sương giá
Từng đàn chim di trú trôi ngang
Câu mộng mị ám rêu mốc cũ

Một tiếng kêu hoang vu thinh không
Sự nhẫn nhịn nén lại rất lạ
Đêm dửng dưng hay Anh dửng dưng
Trong thăm thẳm âm thầm gãy đổ

Chúng ta không ai nói với ai
Tiếng nói thừa không cần đến nữa
Một thế giới mù
Một thế giới câm
Linh thiêng giả đang vỡ...
Sẽ vỡ...

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Tản mạn

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Đừng hỏi ta hoài về sóng
Chẳng ra gì sóng rất ênh uôm
Đừng hỏi ta nhiều về biển
Vắng buồm kia biển cũng cô hồn...

Thôi! Đêm nay hãy ngồi yên lặng nhé
Trải nhau về mơ những giấc mơ ngoan
Em có nghe phía cuối miền sao cháy
Thúc ngang trời tiếng sếu kêu vang!

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

HAI BÀI THƠ RẤT CŨ

Hoàng Quý

Hơi ấm mùa đông
(Ảnh sưu tầm)
Hơi ấm giấu trong cây
Hơi ấm lọt qua tay
Những mùa đông tôi thường đến sớm

Lối vắng hơi người
Cây cũ trơ cành
Lá trút về đâu ai người biết được

Rồi một sớm em về bất chợt
Tiếng cười tan giá trời đông...

                                    2001

Tám câu
Thêm chú thích
Đêm qua nghe hát ngoài đình
Lời thương, thương cả chúng mình mới đau
Cái ngày qua ngõ thăm nhau
Cây trầu rụng lá, cây cau đã buồng
Trời xanh chim nhạn khôn tìm
Sông xanh cạn nước con thuyền phơi trơ
Người mang theo hết đợi chờ
Lối sang ngày ấy... 
Bây giờ... đã rêu...

                                       1999


Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Ghi ở biển


Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)

Không có em kề bên
Bờ cát dài lễnh loãng
Nón trời ai bỏ quên
Cuối trùng thăm thẳm tím

Đọc tiếp

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

Lời tạ mùa thu

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)

Đêm qua sương về ủ lên tàn cây
Tôi nghe lá buồn thở se lòng tay
Em hãy vì tôi
Em hãy cùng tôi
Tiễn mùa thu đẫm heo may
Đọc tiếp

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Trăng sông Trà

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)
Chợt sông Trà
Một đêm trăng man dại
Bỗng xót câu thơ Chu Thần hỏi trăng
"Vì sao quyến luyến đi không nỡ"

Đọc tiếp

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

Nâng Sa Pa tràn tay

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)
Rừng ngất ngây
Núi ngất ngây
Phố nhỏ duềnh trong sương ngọc
Ngựa hồng nhịp móng trong mây

Đọc tiếp

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

Hãy gọi tên em là Buổi Sáng

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)

Bài hát rất đắm say
Ca từ tươi vui ví tuổi hoa em bằng mỹ từ Buổi Sáng
Buổi Sáng theo gánh xôi soi nhìn nuốt nước bọt
Run run vé số trên tay

Đọc tiếp

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Hồn liễu đâu

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)

Hồn liễu đâu
Hồn liễu đâu
Gió bạt hao gày tóc
Vừa sáng, đã chiều nhòe
Những đường liễu ánh ướt
Như thưa dần theo năm tháng qua
Ngồi trước cây ta hỏi
Hồn liễu trầm
Hồn ẩn im trong lá
Hồn liễu buồn
Thế còn hồn ta?

Đọc tiếp

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Bên sen nghe tiếng sâm cầm

Hoàng Quý

(Ảnh sưu tầm)

Chiều nay sâm cầm về
Đậu xuống hồ xao xác
Ra ngồi chơi với sen
Tìm lại ngày mắt biếc
Đọc tiếp

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

Tặng một ngày đi qua

Hoàng Quý

(Ảnh sưu tầm)

Bóng mưa chưa tan nguôi
Đầm đìa sen thắp nốt
Em, em ơi!
Một thu lại về
Ngõ liễu buông rèm dẫn lối
Đọc tiếp

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

Quan họ một tôi

Hoàng Quý

(Ảnh sưu tầm)

Một mình hẹn
Một mình đưa
Một mình nón ngả che mưa nắng mình
  Trúc xinh! 
Lá rụng còn xinh
Người sang biển bắc tôi rình sông ngô
Một trông
Với một hẹn chờ
Một xa
Với một như mưa khóc thầm...


("Người đi Tam Đảo Ngũ Hồ
Kẻ về khóc trúc, than ngô một mình"
Áo bông che bạn - Thơ Trần Tế Xương)

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

Chợt thu

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)

Gặp cúc vàng hớn hở
Chợt nhận ra mùa thu
Ai vừa đi qua ngõ
Rung rung làn tóc thề
Đọc tiếp

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Tháng bảy

Hoàng Quý
         Kính tặng chị tôi!

Ảnh sưu tầm

Tháng bảy đồng trên đồng dưới
Trời thêm nặng hạt mưa mau
Chị ngồi đợi, ngồi đợi
Trước mặt hoa bìm nở tím bờ ao...

Chị đợi đã bao nhiêu năm
Dẫu biết anh không về được nữa
Có phải phía kia là Trường Sơn
Chị không thật rõ

Chị yêu anh lánh mặt cổng làng
Thất thần con mắt chị

Chỉ rối nối đời chị lại
(Thời gian có phỏng quan trọng gì an ủi được gì
Xung quanh vẫn trận mạc liên miên
Như chưa hề tắt lửa!?)
Chị không tin và không chịu tin rằng chả còn gì cả
Trước mặt hoa bìm nở tím bờ ao!

Giờ lại là tháng bảy mưa mau
Khóc lên mái đầu của chị

Ngoài kia tiếng ếch kêu người...

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Viết khi chưa mùa thu

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm


Chưa mùa thu
Đã nhiều lá vàng bay trước ngõ
Cây cúc kim còn sót lại trong vườn
Xòe một chấm nhỏ
Tự nhiên thấy lạnh
Tự nhiên thở dài thấy hai tay đầy sương...

Đọc tiếp

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

TIỄN BIỆT NHÀ THƠ TRẺ HOA NIP

Hoa Nip


Nhà thơ Hoa Nip
(1985 - 2016)

Nhà thơ quê gốc Hà Tĩnh, sống và làm việc tại Thành phố Vũng Tàu. Tên khai sinh là Trần Quang Minh Giảng. Bút danh: Hoa Nip. Anh từ biệt gia đình và bạn bè vào 1h20 phút sáng nay, 25/ 5/ 2016, do tai nạn giao thông. Một nhà thơ trẻ với những tìm tòi khám phá mới đã vĩnh viễn ra đi ở tuổi 31, bỏ lại ước mơ và rất nhiều dự định còn dở dang.
Trong số những nhà văn, nhà thơ trẻ tuổi như Trịnh Sơn, Văn Thành Lê, Đoàn Trọng Hải... thì Hoa Nip là một nhà thơ sống khép kín và nhiều trầm lặng hơn cả. Tầm vóc nhỏ nhắn, ân cần nhưng rụt rè. Ở Hoa Nip luôn luôn tỏa ra sự thân thiện, dễ gần. Trong bất kỳ đám đông nào, anh thường giữ im lặng, nếu cần thổ lộ điều gì, sẽ là người nhỏ nhẹ sau cùng. Có lẽ cũng như thơ vậy, thơ anh như những tự sự, không khoa trương, không khoe mẽ, không ồn ào... Ở tầng sâu của chữ là những suy tư, những dằn vặt, những ám ảnh nhiều khi khác thường. Dường như, Hoa Nip đang hướng tới việc làm chủ bút pháp hiện thực thế tục trong thơ và văn anh.
Rất khó có thể viết được gì nhiều khi Hoa Nip vừa đột ngột chia tay những người thân, bạn hữu và người đọc yêu mến anh. Ngày mai, chúng tôi sẽ cùng nhau đến tiễn anh về trời khác. Có thể, sẽ hiểu được anh hơn khi cùng nhau đọc lại một số bài thơ trong gia tài Thơ Hoa Nip.
Cầu cho người bạn trẻ tuổi, nhà thơ mà tôi mến yêu linh hồn siêu thoát!

(Hoàng Quý)

Đi cạn chân trời

đi cạn chân trời
gặp nhau ở chỗ đường mòn
trước mặt là hoàng hôn
bên bờ là cỏ lạ
sau lưng là cát bụi
mịt mùng


Ảnh sưu tầm


con đường đã mòn vì người ta đi bao lâu
tìm kiếm cho xa dưới chân đâu cũng là cát
một chữ tình cho cả đời phiêu bạt
hạnh phúc mỉm cười dưới vách hoàng hôn

Đọc tiếp

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Tu hú kêu chiều

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Tu hú kêu chiều
Tu hú kêu chiều
Em ơi
Vải bên sông đã đỏ
Ngày em chào họ hàng anh
Mâm vải chín, chín hồng môi má...

Đọc tiếp

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

Có một tuổi thơ tôi

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Có một tuổi thơ tôi trong ngăn ngắt xa
Chợ người thì đông
Chợ mẹ thì ế
Tôi tha thủi trong khung cửa ngỏ
Trông lên huếch hoác mây trời

Đọc tiếp

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

Tây tiến và những bài thơ khắc tạc vào năm tháng của Quang Dũng



Nhà thơ Quang Dũng
(1921 - 1988)

Ông tên thật là Bùi Đình Dậu (tức Diệm) người làng Phượng Trì, huyện Đan Phượng, tỉnh Sơn Tây (Hà tây), nay là Hà Nội. Tham gia cách mạng từ 19 - 8 - 1945. Cuối mùa xuân 1947, ông ra nhập đoàn quân Tây Tiến với cấp bậc đại đội trưởng. Ngay sau đó chưa đầy một năm, 1948, tại Phù Lưu Chanh, ông viết bài thơ Tây tiến bất hủ. Và, cũng chỉ thời gian sau không lâu, những anh chính trị viên "răng đen mắt toét gọi lựu đạn là nựu đạn" trường kỳ khảng định  cái anh đại đột trưởng - nhà thơ viết nên những Tây tiến, Lính râu ria, Mắt người Sơn Tây... đích thị cần lên án, cần gột rửa cho cái tư tưởng tiểu tư sản nó... tiệt nọc. Thôi, cái quãng lịch sử văn chương nhớp nhúa này biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Ông chết tại Bện viện E, Hà Nội đêm 13 tháng 10 năm 1988, thọ 67 tuổi. Xin trích nguyên văn đôi dòng trong "Lời giới thiệu" Tuyển tập Quang Dũng của Nhà thơ Trần Lê Văn - một (trong những) người bạn thân thiết của ông tả về mấy ngày cuối cùng của người viết nên Tây tiến bất tử và nhiều bài thơ đã tạc khắc vào năm tháng:

"Những ngày nằm ở Bệnh viện E, anh trầm lặng không cười, không nói. Thế mà có hôm đến thăm anh, tôi thấy anh:
Cười như thủa hài nhi
Bắt đầu được "mụ dạy"...

Rồi từ đấy anh hay cười, cười không thành tiếng, thu nhận và thưởng ngoạn sự đầm ấm thương yêu của những người ở gần, và những người ở xa, rất xa..."


(
Hoàng Quý)
 
Quang Dũng


Tây tiến
Ảnh sưu tầm
Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi

Đọc tiếp

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

Gia tài của mẹ - TRỊNH CÔNG SƠN



Một ngàn năm nô lệ giặc Tầu
một trăm năm đô hộ giặc Tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, để lại cho con
gia tài của mẹ, là nước Việt buồn

Đọc tiếp

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Trong miền thơ Hồ Dzếnh

Hồ Dzếnh
Nhà thơ Hồ Dzếnh
(1916 - 1991)

"Tâm hồn của Hồ Dzếnh như một hạt "lệ ngọc" được kết tinh từ cuộc đời lam lũ của cha, của mẹ, của bản thân ông... Là một thi sĩ tài hoa nhưng lại hòa làm một với những con người nghèo khổ dưới đáy xã hội, yêu thương con người với tất cả tấm lòng, khiêm nhường như " bông lúa chín cúi thấp đầu xuống", để cho trái tim được cười khóc hồn nhiên như chính nó đang là thế... Mặc dù không phải là một nhà cách tân như Hàn Mặc Tử hay Bích khê, không phải là nhà thơ giàu triết lí như Huy Cận hay Chế Lan Viên, cũng không phải là người cầm cờ như Tố Hữu, vậy mà Hồ Dzếnh, chỉ bằng  một thứ thơ chứa chan tình cảm, đã thực sự chinh phục được trái tim của đông đảo bạn đọc..."
( Trích: Kiều Văn - Hồ Dzếnh thơ, NXB Đồng Nai, 1997)

Nước chảy chân cầu
Ảnh sưu tầm
Quê em xa thắm màu mây gió
Buồn vút không gian, mất định kỳ!
Em có mơ về năm tháng cũ
Âm thầm, nghe tiếc phút giây đi!

Đọc tiếp

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Giọt xa

Hoàng Quý
                   Nhớ Nguyễn Đình Chiến

Ảnh sưu tầm

Bạn về nơi ấy
Vạt lau trổ bông
Đường kia mê đắm
Trời trôi vệt sương
Bạn về nơi ấy
Bỏ ta lại nơi
Dở dang câu hát
Chiều đi
Ngập trong dòng người...

Đọc tiếp

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

Và... những khoảnh khắc

Hoàng Quý
Vợ tôi nhắc, mai Hội Hùng ngày kết, cũng là sinh nhật của anh đấy. Tôi thực sinh vào lúc nhá đèn ngày 10 tháng 3 Âm lịch. Mẹ tôi kể rằng, người làng đi hội đã về thì mẹ sinh tôi. Cái làng nơi tôi chào đời có tên rất cổ. làng Bủng Thượng, trên lưng chừng núi Thắm. Mẹ bảo, tôi sống sót nhờ đấu hạt sen mà một nhà sư từ tâm đem cho. Không có sữa. mẹ tôi nhá nhuyễn những hạt sen quý mớm cho tôi. Có lẽ vì thế, vào mỗi sinh nhật, vợ tôi lại nấu chè hạt sen, trước hết cúng Phật, rồi đãi cả nhà. Tôi đã nhiều lần cố đánh thức ngày ấy và những khoảnh khắc tôi. Nhưng không nhớ được gì nhiều...


Ảnh sưu tầm

Mẹ sinh tôi
Tháng ba 
Rét Nàng Bân tái tàu lá cọ
Chim chiềng chiềng tha trái gắm xanh
Quả sim dại chưa tới mùa ngậm mật
Và, hoa lau bạc trắng con đường...

Đọc tiếp

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

Giấc tháng Giêng

Hoàng Quý
                Tháng Giêng tri kỉ đi rồi
            Rau khúc đắng, cỏ gà hôi cỏ gà
                             (Dân ca)


Chơi ô ăn quan - Ảnh sưu tầm

Cánh đồng ấy ta đi qua
Em cũng đã đi qua
Đất nhường nhịn sau mưa nhuần ướt
Cỏ xanh nhen
Rau khúc đã xanh nhen
Em từng khóc nơi đây một phần đời thua thiệt...

Đọc tiếp

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016

Viết trên đèo Pha Đin

Hoàng Quý


Pha Đin - Ảnh sưu tầm

Pha Đin lau kiếm sắc
Xuân đi ngang mặt người
Lòng thung ai nhóm lửa
Đã hồng hương nếp xôi

Đọc tiếp

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

Hát xoan

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm


"Bắc cầu anh xẻ ván mong
Em sang chẳng được anh bồng em sang"
Câu ca mới một đôi làn
Mặt chưa tỏ đã đa đoan một đời

Đọc tiếp

Giã biệt

Hoàng Quý
                                     
Ảnh sưu tầm













Thôi nào thôi, giã biệt
Ta - mùa đông lạnh lùng
Em - vốn mùa tươi tốt
Chớ buồn lây mùa đông

Đọc tiếp

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Khúc biển

Hoàng Quý
            Viết tặng tháng Tư


Ảnh sưu tầm
Trời lộng xanh
Khúc ru xanh
Gió táp. Ngả nghiêng con sóng
Em trách tháng ngày tôi đến
Ít nói cười. Không giống những ngày xưa...

Đọc tiếp

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Thơ viết cho con

Hoàng Quý


Viết cho riêng Hoàng Long


Ảnh sưu tầm





Bố đi làm xa
Việc ở nhà trông vào con tất cả
Mẹ của con tóc đã bạc rất nhiều
Con nhớ trông chừng từng nếp nhăn quanh mắt mẹ

Đọc tiếp

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Xin tạ lỗi người

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Tôi muốn thét to lên và muốn khóc
Rằng tôi xin được cúi lạy người
Rằng
Năm tháng phong rêu rợn ngợp
Tôi đã về thăm lại người đây

Đọc tiếp

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

Một thoáng hội Mường

Hoàng Quý


Niềm vui mùa xuân - Ảnh sưu tầm

Sương còn đẫm, mặt trời vừa ló rạng
Lớp gái, lớp trai đã náo nức sân làng
Lớp pố, ké tóc râu như cước
Lớp trẻ con chân sáo, mắt như sương

Đọc tiếp

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Không đề cho mùa xuân

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Em nói
Xuân như dải lụa
Nõn nà xanh ướt vòm cây
Em nói
Thời xuân như lửa
Đêm vừa đông
Sáng đã xuân đầy...

Đọc tiếp

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Đọc lại hai bài thơ của Nguyễn Đình Chiến

Nhà thơ Nguyễn Đình Chiến
(24/8/1952 - 30/1/2014)


Vào tảng sáng đêm 17 tháng 2 năm 1979 "giặc đồng chí" đã nổ súng vào chúng ta trên toàn tuyến biên giới Việt - Trung. Những tên đồng chí mạo danh tự lột chiếc mặt nạ bồi vẽ công phu, sặc sỡ. Những tháng năm đau thương ấy chúng ta chưa quên, không quên, không bao giờ được quên! Bài thơ "Gặp lại các em" và "Hà Giang" chỉ là hai trong nhiều bài thơ Nguyễn Đình Chiến viết trên đường hành quân dọc cuộc chiến giữ nước khốc liệt và dữ dội. Cùng đọc lại thơ của ông, hầu khắc cốt ghi xương kẻ cắn trộm, cướp đất ta, gieo rắc chồng chất tội ác với đồng bào ta, để nhớ lấy, để cảnh giác.
Hoàng Quý

  
Gặp lại các em


(Sông Kỳ Cùng - Ảnh sưu tầm)
Các em nằm yên nghỉ bên sông
Những cánh hoa hồi phủ thơm mặt đất
Anh về thăm mà khôn cầm nước mắt
Trời biên cương xanh ngắt
Mây trắng bồi hồi đỉnh chốt người đi

Đọc tiếp

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

Tháng Giêng thương nhớ

Hoàng Quý
             "Ra Giêng trống hội vui là
             Em tươi hơn hớn còn ta thì buồn"
                                               (Ca dao)

Ảnh sưu tầm
Tháng Giêng hoa cải vàng như thắp
Đồng đất phơi mưa tận cuối trời
Gió về!
Sóng gội tung ghềnh bãi
Trời làm thương nhớ
Tháng Giêng ơi...

Đọc tiếp

Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

Mùa xuân trong mắt

Hoàng Quý

                  “Hữu thời trực thướng cô phong đính
                  Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư”
                                                        (Không Lộ)


Ảnh sưu tầm
Hôm ấy voi thiêng rầm rập tiến
Người vào chào muộn tết Thăng Long
Hỏa hổ chớp
Đào hồng bốc lửa
Giang sơn của ta đâu phải bếp người Thanh!

Đọc tiếp

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

Ta bước ra đường xem mặt mùa xuân

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Ai chả biết mùa xuân cây sẽ xanh như ngọc
Khúc luân vũ ngàn năm không có gì mới
Và đất
Vạn năm thì vẫn đất!
Không có gì mới...

Đọc tiếp

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

Nâng Sa Pa tràn tay

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm

Rừng ngất ngây
Núi ngất ngây
Phố nhỏ duềnh trong sương ngọc
Ngựa hồng nhịp móng trong mây
Đọc tiếp

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Tới Cấm Sơn nhớ thi sĩ Thôi Hữu

Hoàng Quý


Ảnh sưu tấm
















Một dốc
Hai dốc
Rất nhiều dốc
Bỗng gặp nắng đầy thung lũng thơm
Bản làng cuối Chạp lơ mơ rượu
Anh bỗng dưng thèm môi mắt quen
Đọc tiếp

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

ẨN SĨ & TỪ HẢI


Nhà văn - Dịch giả Hiếu Tân

Từ bữa "Thượng sơn" cùng Hiếu Tân do vợ chồng hai nhà thơ Trịnh Sơn - Võ thị Phương Thúy rủ rê, đã hẹn với nhau lên trang truyện ngắn này. Ấy thế mà cứ việc nọ việc kia. Thế là thất lễ với bạn. Bữa qua, có lẽ sốt ruột, Sơn a lô hỏi, cháu kiểm tra máy cho chú rồi, máy cổ lỗ chút nhưng còn sài tốt, sao trang vắng hoe? Chả lẽ lại bảo cám ơn ông cháu tốn công, tại chú tự dưng... bận. Đời thì nhiều cái tự dưng lắm. Sáng còn cười rổn rảng, chiều tự dưng buồn. Cái "tay tổ" bữa qua còn vênh vang tự đắc như cha thiên hạ, trưa nay có người báo tin hắn vừa ngã ngựa cái oạch, lại kèm lời rủa, dương oai tự đắc cho lắm vào. Ví dụ thế. Thế cái nào tự dưng, cái nào nhân quả? Thế là hăm hở lên trang "Ẩn sĩ & Từ Hải" của Hiếu Tân để ngẫm thêm giữa NHÂN và QUẢ, giữa vị ẨN SĨ đối diện với TỰ DƯNG...
Mấy tháng trước, trên mạng đưa tin, ở Cộng hòa Liên bang Đức, người dân bất bình để cho cái Viện Khổng Tử làm tối xầm cả một góc tráng lệ Berlin. Có tin được không? Hay là tin vịt? Xin thưa với các công dân của đất nước sinh ra rất nhiều triết gia vĩ đại cho nhân loại tít bên trời Âu, ở nước tôi, Khổng ông kễnh chỗm chệ Văn Miếu Quốc Tử Giám. Hiền kiệt Chu Văn An ghé đấy cho nó ra vẻ chủ quyền hữu nghị hài hòa, Từ Hải thật chết ngắc từ thời Tố Như. Các ẩn sĩ - các "Phàn" được mời nghỉ hưu lâu lắc rồi. "Phàn" nào mới nổi hăng tiết vịt thích nói cho nói cứ nói. Mà, dẫu to kèn thì cũng nửa chuột nửa dơi bèo nhèo mỡ nạc sợ bị biếm hoặc bị thiến. Cha, con họ Từ thời nay gặp Kiều thì xơi Kiều chứ chả ngu gì cưới Kiều làm vợ. Thế thì, người ta mới bảo, ở chốn này Từ Hải đương thời rặt Từ Hải đểu. Mà đã đồ đểu, nếu chết, chết nằm chứ đâu có chết đứng.
Hoàng Quý 

Hiếu Tân
         Truyện ngắn

Ảnh sưu tầm
Thuở ấy, bên cạnh Từ Hải - vị đại vương lừng lẫy oai danh, có một nhân vật kỳ tài, đáng liệt vào hàng "dị nhân": Họ Phàn, tên Cự, tự Bỉnh Cung, ngay từ thời trẻ đã nổi tiếng tài hoa, cả một vùng Liêu Đông rộng lớn không ai là không biết tiếng. Cả Thanh Tâm Tài Nhân lẫn trong Truyện Kiều đều không thấy nhắc đến nhân vật này, có lẽ vì không liên quan nhiều lắm đến câu chuyện chính. Người viết những dòng này, nhân lần giở những thư tịch cổ, thấy những chuyện về nhân vật này thì giật mình kinh hãi, thầm tự nhủ: nếu không có Phàn kia thì chắc gì Từ đã thành Từ, ngay đến thành người còn khó, huống hồ... Nay xin chép ra đây để bạn đọc xem cho vui, và vì trong nguyên bản hơi văn cổ, ý tứ sâu xa, nên xin được phiên ra lời thường thời nay, để khỏi làm mệt trí bạn đọc. 

Đọc tiếp