Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

GÓC SÂN VÒM TRỜI

Nhà thơ Trần Đăng Khoa


Thời công nghệ, thần đồng thần sắt mọc như giá đỗ. Thế còn Thần đồng Thi ca? 300 năm, 500 năm, ngàn năm, có được mấy người? có một Trần Đăng Khoa khác nữa không? Kỳ nhân thiên sinh. Chỉ có Trời biết!
Từ góc sân quê Việt Nam chất phác, nhân hậu, tảo tần, thơ Khoa vút lên, tài hoa dĩnh ngộ, trong trẻo thơ ngây, tinh khôi, trong vắt, gắn bó như tình nghĩa xóm thôn, đắm mê như cánh chuồn cánh bướm, nhẹ nhõm như chiếc lá rơi nghiêng, trong như nước giếng thơi, dịu dàng như trăng tỏ. Thứ thơ ấy bền tựa Cỏ Thiên Thi. Thứ thơ ấy là thứ Thơ Thiên Sứ.
Ngoài kia, con trẻ đã reo vang, đã rộn rã đêm rằm, đã rồng rắn đèn sao, đã thúc vang trống ếch. Ước sao, Trung Thu mãi mãi chỉ cho trẻ thơ, vì trẻ thơ, của trẻ thơ, trong sạch như trẻ thơ. Tôi những muốn được trở lại tuổi ngọc hái trăng, rước đèn và phá cỗ. Tôi muốn hát đêm nay những khúc hát của Khoa, những Khúc - Hát - Thiên - Sứ. Và, ước mong Trung Thu - Tuổi Thơ không bị lũ trọc phú thời này và đám con buôn, đầu cơ thành kim ngân, quyền bính...
Rằm Trung thu 2015, Hoàng Quý

TRẦN ĐĂNG KHOA



Trăng ơi... từ đâu đến 

Ảnh sưu tấm

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ cánh rừng xa
Trăng hồng như quả chín
Lửng lơ lên trước nhà

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kỳ
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Đứa nào đá lên trời

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!

Trăng ơi... từ đâu đến?
Hay từ đường hành quân
Trăng soi chú bộ đội
Và soi vàng góc sân

Trăng ơi... từ đâu đến?
Trăng đi khắp mọi miền
Trăng ơi có nơi nào
Sáng hơn đất nước em...

1968


Đánh tam cúc

Bố vào lò gạch
Mẹ ra đồng cày
Anh đi công tác
Chị săn máy bay

Cả nhà vắng hết
Chỉ còn bé Giang
Bé đánh tam cúc
Với con mèo khoang

Ảnh sưu tầm
Nắng hồng chín rực
Bỗng nhiên bay vào
Rung râu, chớp mắt
Mèo ta "Ngoao! Ngoao!"

Đây là tướng ông
Chân đi hài đỏ
Đây là tướng bà
Tóc hiu hiu gió

Đây là con ngựa
Chân có bụi đường
Và đây quân sĩ
Thuộc làu văn chương...

- Quân này mày được
Quân này tao chui!
Mèo ta phổng mũi
"Ngoao! Ngoao!" một hồi

- Quân này mày chui
Quân này tao được!
Mèo bỗng dỏng tai
Mắt xanh như nước

- À thôi... mày được!
Bé Giang dỗ dành
Mèo thè lưỡi đỏ
Liếm vào răng nanh...

Nắng dừng trước cửa
Lúc nào không hay
Đã nghe khói bếp
Nhà ai thơm bay

1969


Đám ma bác giun

Bác Giun đào đất suốt ngày
Trưa nay chết dưới bóng cây sau nhà
Họ hàng nhà kiến kéo ra
Kiến con đi trước, kiến già theo sau

Cầm hương kiến Đất bạc đầu
Khóc than kiến Cánh khoác màu áo tang
Kiến Lửa đốt đuốc đỏ làng
Kiến Kim chống gậy, kiến Càng nặng vai

Ảnh sưu tấm
Đám ma đưa đến là dài
Qua những vườn chuối, vườn khoai, vườn cà
Kiến Đen uống rượu la đà
Bao nhiêu kiến Gió bay ra chia phần...

1967


Hạt gạo làng ta
                         Kính tặng chú Xuân Diệu

Hạt gạo làng ta
Có vị phù sa
Của sông Kinh Thầy
Có hương sen thơm
Trong hồ nước đầy
Có lời mẹ hát
Ngọt bùi đắng cay...

Hạt gạo làng ta
Có bão tháng bảy
Có mưa tháng ba
Giọt mồ hôi sa
Những trưa tháng sáu
Nước như ai nấu
Chết cả cá cờ
Cua ngoi lên bờ
Mẹ em xuống cấy...

Hạt gạo làng ta
Những năm bom Mỹ
Trút trên mái nhà
Những năm cây súng
Theo người đi xa
Những năm băng đạn
Vàng như lúa đồng
Bát cơm mùa gặt
Thơm hào giao thông...

Ảnh sưu tầm



Hạt gạo làng ta
Có công các bạn
Sớm nào chống hạn
Vục mẻ miệng gàu
Trưa nào bắt sâu
Lúa cao rát mặt
Chiều nào gánh phân
Quang trành quết đất

Hạt gạo làng ta
Gửi ra tiền tuyến
Gửi về phương xa
Em vui em hát
Hạt vàng làng ta...

1969

Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời,
            NXB Văn hóa dân tộc 1999 

Không có nhận xét nào :