Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Chùm thơ Onga Becgon


Onga Becgon


Onga Becgon (1910-1975) là một trong các nhà thơ tiêu biểu của Thi ca Nga thế kỷ XX. Trong gia tài tặng cho nước Nga, thơ Onga Becgon-đặc biệt là thơ tình trở thành nguồn cảm hứng và có sức sống lâu bền nhất. Thơ Onga Becgon tinh tế, đa cảm, giàu lòng vị tha, nhân hậu, kiêu hãnh và đầy ý thức công dân. Những sáng tác bà viết khi Leningrat bị quân thù bao vây, phong tỏa được coi như tài sản chung vô giá. Câu thơ nổi tiếng “không ai bị lãng quên và không điều gì bị lãng quên” cũng có thể được coi như biểu tượng tâm hồn Nga, tinh thần Nga trung thực, kiêu hãnh, cao thượng và nhân hậu. 
Trân trọng gửi tới bạn đọc một chùm thơ Onga Becgon qua bản dịch của Bằng Việt.
                                                                    (Hoàng Quý)




Mùa lá rụng

Mùa thu ở Maxcova người ta thường treo những tấm biên trên các đại lộ với dòng chữ: “Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng” 

Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói tỏa
Maxcova lại đã thu rồi !
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai đi cô độc trên đời:

“Tránh đừng động vào cây. Mùa lá rụng"

(ảnh sưu tầm)
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang trong mưa gió
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng
"Tránh đừng động vào cây, Mùa lá rụng"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi

Nếu không còn gì ao ước ở trong tôi
Thì có nghĩa chả còn gì để mất
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không 
Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi phải xa anh vĩnh viễn
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi…
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống...
“Tránh đừng động vào cây, Mùa lá rụng”

Câu chuyện tình yêu


Phù điêu Onga Becgon ở Saint Peterburg

Đừng nhắc nữa anh ơi

Lỗi lầm thời quá khứ
Ngôi sao bừng đốm lửa
Đâu còn nữa mầu xanh



Con chim nhỏ chuyền cành

Cũng dịu dàng tiếng hót
Tìm một chiều dịu ngọt
Hoa sặc sỡ lo âu



Dòng sông trôi về đâu

Hỏi làm chi cho khổ
Tình yêu - con thuyền nhỏ
Buồm trôi nơi xa xôi



Đừng nhắc nữa anh ơi

Buồn vui thành kỷ niệm
Bài thơ là câu chuyện
Của bắt đầu tình yêu.

Ngôi nhà cũ của tôi


Tôi đã sống bao năm ở ngôi nhà ấy
Cho tới mùa đông thành phố bị bao vây…
Những ô cửa chiều tà, đến bây giờ lại thấy
Ánh đèn hồng lên, rạng rỡ, xum vầy

Chỉ cần nhìn lại những ô cửa cũ
Tôi nhớ liền những năm tháng chiến tranh
Những căn phòng thật quen!
Tôi từng sống với người yêu
Ai ở đó, bây giờ chẳng rõ
Ai sẽ lại chiều chiều đặt tay vào nắm cửa?
Những mảng giấy bồi phơn phớt, đã thay chưa?
Màu giấy bồi xanh, chi chút tự ngày xưa
Tôi có thể nhận ra ngay từ bên ngoài cửa sổ
Cái ấm áp hội hè ở đó
Làm thức tỉnh trong tôi ánh sáng đã từng quên
Ánh sáng này bỗng khiến tôi tin
Nhà ấy hẳn chỉ gồm những người tốt lành và cởi mở
Nhà có cả tiếng cười trẻ nhỏ
Có khuôn mặt thanh niên đang độ dễ yêu thương
Có bác đưa thư thường đến luôn luôn
Hẳn chỉ mang toàn những tin vui thích

Ngày lễ hội ở đây khá ồn ào rậm rịch
Những bạn bè trông hồn hậu thuỷ chung
Tôi cầu chúc xiết bao cho chủ nhà hạnh phúc
Nơi một thời xưa, tôi vất vả khôn cùng!

Nhưng nếu lỡ một hôm nào đó
Tuyết êm ru lấp lánh giữa hoàng hôn.
Tôi chẳng ở đâu yên, vì tràn đầy nỗi nhớ
Kỷ niệm trong tôi như lửa đốt, bồn chồn

Thì xin hãy cho tôi gõ cửa
Tôi về lại nhà tôi, trên thềm cũ lòng mình
Như trên nẻo đường chiến tranh, tôi ghé xin miếng nước
Cần phút nghỉ chân giữa cả chặng hành trình

Xin đừng ai chê trách tôi vô ý
Hãy san sẻ cho tôi lòng tin cậy, thân tình
Vì tôi nhớ mọi điều, vì tôi tin hạnh phúc
Tôi đâu có lạ xa với nhà cũ của mình!


Gửi Boris Cornilov


Vâng, em khác xưa, đã khác quá rồi!
Đời ngắn ngủi sắp đến ngày vĩnh biệt…
Em đã già đi ra sao, anh nào biết,
Có thể anh biết rồi? Hãy nói nghe anh!

Em không thề nguyền, bởi biết là vô nghĩa,
Cũng chẳng cầu xin được thứ tha.
Nhưng nếu - em tin - anh còn quay lại nữa
Nếu anh còn có thể hiểu ra
Thì mọi bận lòng ta cho qua, anh nhé!
Như những ngày xưa, lại dạo bước bên nhau
Mình sẽ khóc, sẽ khóc và sẽ khóc
Và hiểu rằng… thiếu vắng chẳng dễ đâu.

(1939)

* * *
Giờ nhắc lại những buồn vui quá khứ
Em nhớ sao bài hát một thời yêu:
“Ngôi sao cháy trên Nhêva rực đỏ
Tiếng họa mi lảnh lót trong chiều…”

… Năm tháng qua đi, thêm cay đắng, ngọt bùi
Trái đất vẫn xoay từng vòng như nhắc
Anh nói đúng - tình yêu đầu, đã tắt, của em
Em hát đã khác xưa, đã khóc về người khác…

Nay từng cặp gái trai bên Nhêva sánh bước
Vẫn như xưa - ánh hoàng hôn sóng nước long lanh
Chúng mãn nguyện uống vào hồn khúc hát
Và tuổi trẻ, như xưa, mãi đúng phải không anh?

(1940)

Không có nhận xét nào :