Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

Hãy biết yêu rồi hãy đau

Hoàng Quý
                      Gửi CNT

Anh nói liên miên về đau đớn ở đời
Về những dòng sông cằn khô
Về những mùa trăng đổ vỡ
Anh nói về cha, về em, rồi về mẹ
Anh gồng mình
Và anh đếm đo...

Người tạc nên tượng Chúa để tưởng hình
Cái bụng tượng có rỗng tuênh có ngoằn ngoèo hình hài ấy vẫn hình hài Chúa
Ý thức hệ lặng thinh xô các chiều va đập
Có khi lại nằm ngoài hình thức chủ quan kia

Tôi tìm mãi vòng trời anh vẫy cánh
Ảnh sưu tầm)

Tìm mãi cái đường bay anh mường tượng trong thơ
Con ong trước lúc lấy được một phần nghìn gơ - ram phấn hoa về gieo giọt mật
Nó phải vòng vo đo đếm trăm lần rồi mới lao đi
Mà cái hướng nó bay, cái vết nó lao trong trời hun hút ấy
Thiếu gì những quạ đen và chim cắt rình chờ
Thế mà, nó vẫn cứ lao đi
Dù chỉ để kiếm tìm cái phần nghìn gơ - ram phấn hoa về làm nên giọt mật
Cái sự lao, và tìm là rất gớm ghê!
Thế mà, điều anh viết về mẹ, về cha, về em, về giọt mật phấn hoa nhẹ bẫng
Muốn soi trăng tận trăng lại hun lá khói um trời
Khói che mắt
Khói vây ngạt thở
Cái giọt ngọt mía đường chỉ trớt ở đầu môi.


Trước khi vẽ trời
Người hoa sĩ phải mon men ba vạn sáu ngàn ngày kiếp luân hồi cái đã
Trời bát ngát chín tầng cao. Ta hữu hạn phù du
Muốn mấp mé mon men cái phù du, hữu hạn
Hãy nhón bàn chân ướm cỏ dưới chân mình
Trước khi vẽ bầu trời hãy nghe lòng đóng mở
Hãy lắng tiếng lá mầm tách vỏ
Nên chăng?

(Ảnh sưu tầm)

Đừng nỡ nói tôi yêu mẹ yêu cha yêu em theo cái cách của tôi
Cái cách yêu nào cũng phải từ máu thịt
Cái cách yêu nào khi hóa vào thi ca cũng tận cùng day dứt
Chưa day dứt tận cùng
Anh chỉ mới yêu anh!

Cứ khóc tréo khóc tru lên nào có ra gì
Khi yêu đến đớn đau vốn lòng thường tĩnh lặng
Cái tĩnh lặng ngàn cân hun hút ở trong sâu
Ngày mẹ nhận tin chồng báo tử
Mắt thất thần tóc rối như lau...

Khi Nguyễn đau nỗi Kiều bạc phận
Cái phận bạc kiếp Kiều câu chữ có còn đâu
Chỉ nghe tiếng tơ đồng rỏ máu
Trên những đầu ngón ngọc mà đau...

Sao anh viết lắm điều to tát quá
Cỏ vẫn nguôi ngoai
Mây lớp lớp trên đầu
Hãy đọc Chúa rồi hãy dò bụng Chúa
Chớ khóc mãi những Nguyệt Cô Hóa Cáo ở trong đầu
Trời rộng lắm những ba ngàn thế giới
Hãy học yêu
Rồi hãy đau.

2001

Không có nhận xét nào :