Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

Ghi ở cuối chiều

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Người đi chiều ấy mông mang nắng
Ta e dè. Ta không tiễn đưa
Đêm qua tin gió về tê lạnh
Áo buồn năm nọ đã lành chưa?

Ta biết nơi Người mong nắng thắp
Xua đi hơi giá tiết đương hàn
Ta biết áo đông choàng đã lỡ
Đường kim tìm dọc chợt trôi ngang

Người ạ, đừng buồn khăn áo cũ
Mẹ trao là chứa những chờ trông
Người ạ, đường trời xa ngái ấy
Vẫn gieo giọt ấm nhẹ bên đường

Chiều ra soi sóng bên bờ trắng
Nghe nắng vàng đi rất vội vàng
Giá mà gói nắng trong khăn được
Xin gửi cho Người nắng nhớ thương!...

                                             Chiều cuối, 2016


Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

Tôi tìm miền tôi

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)

Những mũ rơm mũ lá một thời
Mẹ đan cho giờ không đội nữa
Trời thì xanh
Biển thì xanh
Cỏ thì xanh
Tiếng gọi tôi lên thác xuống ghềnh
Tôi vật vã tạ từ rơm rạ
Đi tìm miền mong!

Tôi đi qua rất nhiều thành phố đẹp
Gặp chú bé đánh giày nằm không chiếu chăn
Tôi nói: - Hãy cho tôi ngủ cùng
Chú bé nói: - Trời lạnh lắm, lạnh không ngủ được
                      Lề đường đâu giành cho anh
                      Con đường đâu làm chồn chân anh
                      Mặt đất đầy gai đầy cỏ độc
                      Xin cảm phiền
                      Tôi đang mơ ngày xanh...

Tôi gặp lão ngư ngồi chờ con nước
Chìa tay xin con cá nướng ăn
Ông bảo:    - Biển chẳng mấy ngày yên
                     Con cá nhỏ vẩy cũng đầy muối mặn
                     Những con thuyền bé bỏng
                     Những kẻ gieo lưới thảy đều bé bỏng
                     Biển bao nhiêu giông tố vây người...
                     Anh dõi chân trời
                     Biển bao nhiêu sóng thế
                     Cả đời ta úp mặt vào sóng bể
                     Mỗi triều lên hốc hác mặt người...

Có chàng trai miền Thượng hỏi tôi
                    Đất quê anh có khác?
                    Rừng quê anh có khác?
                    Đất quê núi vừa ngắn vừa dốc
                    Rừng kiệt xơ, cây cũng bỏ rừng đi
                    Con gấu buồn liếm tay như liếm mật
                    Lối băng rừng thưa lốt chân voi
                    Đàn vượn hay đùa chiều không hú nữa
                    Lá xanh soi mặt người
                    Cao như trời
                    Xa xôi như trời
                    Rừng nghi ngại cả bầy chim lót ổ!
Mây lang thang bay, bay, bay, bay...
Tôi nhìn anh lặng không nói được!

Băng về miền đồng bằng bát ngát
Thuyền trôi
Thuyền trôi
Thuyền như lá. Trôi...
Người thợ cày bảo tôi
                    Thành phố các anh nườm nượp mặt người
                    Sao hát nhiều đến thế
                    Sau bao mũ áo
                    Người nói năng nhiều
                    Anh có như loài đãi bôi?

Xin từ tạ sau lưng phút trông chờ của mẹ
Đội - lên - miền - mũ - áo - Người
Gặp câu hỏi rừng, câu hỏi Người, câu hỏi biển
Câu chú bé đánh giày trong cái đêm giá lạnh
Trời xanh như thế ư, xa như thế ư?
Mẹ ơi!
Cuối dặm trường khao khát
Miền yêu thương heo hắt trong đời!...

                 

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Ru lên thật thà

Hoàng Quý

(Ảnh sưu tầm)

Em về phương ấy
Bỏ rêu phương tôi
Trời như mắt biếc
Em đã xa xôi
Câu ru thật thà lặng xanh hư vô
Câu ru thật mềm người riêng mang đi
Tôi theo ngược miền gió cả
Ru tôi từng ngày thấm mệt
Chợ đã chiều
Gương đã bụi
Còn tôi?

Ru xanh êm xanh ruộng đồng
Ru em câu thơ dịu dàng
Rồi xa!

Bao ru tôi mang thật buồn
Đi qua bao nhiêu muộn phiền
Người ơi!

Ru người...
Ru tôi...

Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Goi người

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)
Bãi khách ấy có rất nhiều săng lẻ
Đêm dừng chân ngửa mặt lên trời
Cánh cõng mắc như thuyền chợt đi, chợt đến
Có ai người trở lại nữa hay thôi?!

Tôi từng trú rừng kia một ngày xa ngái
Hái đầy tay những trái giòn xanh
Chiều hút tầm bom, mặt mày xạm khói
Đã cười đùa toàn những chuyện huyên thuyên

Trời trở rét úp thìa cho bớt rét
Túm tít xem trăng, trăng đã qua trời
Sương ướt giọt quờ tay sang võng cạnh
Trong đám chiều qua có đứa đi rồi

Tôi từng khóc một chiều bãi khách
Thằng bạn người Nùng chết tuổi thanh niên
Cơn sốt rét bất ngờ không thuốc
Bó theo người độc tấm tăng con

Có những cuộc đời như trăng khuyết tuổi
Tất tật mang cho không toan tính điều gì
Bãi khách ấy
Vạt rừng săng lẻ ấy
Bao người đi qua...

Đồng đội tôi giờ thưa thớt cả
Đứa cấy ruộng quê
Đứa tất tả thị thành
Tôi chỉ muốn gào to trước cánh rừng xưa cũ
Có ai về mắc võng với tôi không?...

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Gửi cho em trước đêm Giáng sinh

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Những câu thơ gày guộc của anh xơ xác của anh
Tìm đậu hạt sương, sương trong trẻo quá
Mùa Giáng sinh leo lét nến anh
Gió thương tổn bồn chồn gõ cửa

Mấy cây thông lộng lẫy
Vụt sáng lên như chờ đợi điều gì
Thánh đường nghiêm trang. Thánh đường ngỏ cửa
Bài Thánh ca buồn rung chuông ngân nga

Anh viết gì đêm trước Giáng sinh
Vòng Lá Mùa Vọng chăng?
Hay Máng Cỏ?
Những người chăn cừu mang rất nhiều đồ chơi, rất nhiều hoa quả
Mắt rưng rưng đợi Chúa Hài Đồng

Vòng lá không xanh được mùa vọng anh
Máng Cỏ ư, đợi gì cứu rỗi
Cái thân xác phạc phờ, cái phần hồn chìm nổi
Ta tự cứu chuộc mình hay chờ ai cứu ta?

Những bông sao nhoi nhói xanh xa lặng lẽ trong khuya
Có phải
Ánh nhìn em thao thức cùng ta lo lắng cho ta một dạ đợi ta
Em - hy vọng cuối dặm trường trở gió
Em - phương vị cuối kham nhẫn chìa tay mỗi lần ta vấp vỡ
Giữa - cõi - mênh - mang - Người!

Đêm nay
Đã rờ rỡ hoa đèn
Những cây thông bỏ rừng mơ phố
Người chăn cừu vội vã xếp đồ chơi và rất nhiều hoa quả
Thánh đường kia Vòng Lá lại treo cao
Những tín đồ thôi miên bên Máng Cỏ
Hồi hộp cất lên điệu Thánh ca trầm...

Ta khắc lời ta thưa những Thánh Thần
Quý vị nói
"Sự sống mạnh hơn cái chết
Sự lành, mạnh hơn sự dữ
Tình yêu mạnh hơn thù hận
Chân lý mạnh hơn dối trá"
Vâng
Không ai cãi nhau vì điều này
Quý vị nói
"Hãy tìm Nước Thiên Chúa"
Còn ta nói
Dải đất gian lao này xương thịt của ta
Để giành lấy thanh bình đã bao nhiêu máu đổ!

Hỡi mênh mông mía mật
Ta từ chối Thiên đường
Ta chỉ yêu em!...

                                    Đêm 20/12/2016

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Đêm tháng 12

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)

Những ngọn nến đã tắt từ lâu

Mây trời, Thánh đường chìm vào bóng tối
Sao Anh đứng trối trân mãi đây
Cuộc chia tay buồn không giấu nổi

Ngày mai đến Anh
Ngày kia sẽ Anh
Những do dự phồng rộp sương giá
Từng đàn chim di trú trôi ngang
Câu mộng mị ám rêu mốc cũ

Một tiếng kêu hoang vu thinh không
Sự nhẫn nhịn nén lại rất lạ
Đêm dửng dưng hay Anh dửng dưng
Trong thăm thẳm âm thầm gãy đổ

Chúng ta không ai nói với ai
Tiếng nói thừa không cần đến nữa
Một thế giới mù
Một thế giới câm
Linh thiêng giả đang vỡ...
Sẽ vỡ...

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Tản mạn

Hoàng Quý
(Ảnh sưu tầm)
Đừng hỏi ta hoài về sóng
Chẳng ra gì sóng rất ênh uôm
Đừng hỏi ta nhiều về biển
Vắng buồm kia biển cũng cô hồn...

Thôi! Đêm nay hãy ngồi yên lặng nhé
Trải nhau về mơ những giấc mơ ngoan
Em có nghe phía cuối miền sao cháy
Thúc ngang trời tiếng sếu kêu vang!

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2016

HAI BÀI THƠ RẤT CŨ

Hoàng Quý

Hơi ấm mùa đông
(Ảnh sưu tầm)
Hơi ấm giấu trong cây
Hơi ấm lọt qua tay
Những mùa đông tôi thường đến sớm

Lối vắng hơi người
Cây cũ trơ cành
Lá trút về đâu ai người biết được

Rồi một sớm em về bất chợt
Tiếng cười tan giá trời đông...

                                    2001

Tám câu
Thêm chú thích
Đêm qua nghe hát ngoài đình
Lời thương, thương cả chúng mình mới đau
Cái ngày qua ngõ thăm nhau
Cây trầu rụng lá, cây cau đã buồng
Trời xanh chim nhạn khôn tìm
Sông xanh cạn nước con thuyền phơi trơ
Người mang theo hết đợi chờ
Lối sang ngày ấy... 
Bây giờ... đã rêu...

                                       1999