Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Nhà thơ Vân Long và mùa thu


Nhà thơ Vân Long

Gần 20 năm trước (1996) ông thăm gia đình tôi. Tôi bối rối tiếp ông trong "gian khách" khu tập thể tôi ở, quây lấn ra, bằng những tấm tôn cũ, sét rỉ, dột cả nắng lẫn mưa. Không hiểu tại sao ông cứ động viên tôi đưa những bài thơ chữ đánh máy trên cái máy đánh chữ cũ kỹ, của tôi, cho ông đọc. Tôi chỉ mới biết ông chiều muộn, hôm trước. Có thể, nhà thơ Hoàng Trung Tính đã nói với ông một điều gì đó. Tôi không biết. Rất ngại ngùng, nhưng rồi tôi cũng đưa cho ông 30 bài thơ của mình được đánh chữ lòe nhòe trên những mảnh giấy tiết kiệm. Cách ứng xử gần gũi, và có lẽ, sự chân thành khác biệt của ông đã thuyết phục tôi hôm ấy. Trong đêm, ông viết ngay lời bạt. Ông mang những bài thơ của tôi về Hà Nội và cùng với nhà thơ Lữ Huy Nguyên khai sinh nó. Tháng 7 năm 1996, tập thơ "Giấc phì nhiêu" của tôi được NXB Văn học ấn hành. 
Gần 20 năm đi qua từ sáng ấy, ông vẫn đôi khi điện thoại cho tôi, thăm hỏi hoặc cho biết vài tin văn, vui mừng khi tôi được trao những giải thưởng. Ông là người anh, người bạn vong niên đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi. Đức Văn và Đức Người của ông giúp tôi trên những trang giấy, và, ngay cả khi tôi cùng cực chán nản. Tôi chưa viết được điều gì về ông, có lẽ, bởi những trang sách của ông và sự khác biệt của ông trong cái số đông huyên náo luôn làm tôi bất lực mỗi khi đặt bút trước trang trắng!
                                                                                                                                Hoàng Quý
                                                                                                                                                           


Vân Long 
                                                                                                  

Thu cảm

Mở cửa – Đường thơm hoa sữa gọi
Phải bùng ra phố, phải đi thôi!
Hà Nội trời xanh màu cốm mới
Tôi nhập vào thu với mọi người

Ảnh sưu tầm
Mùa thu – Thu đến từng hơi thở
Thu đến từng thi tứ chin cây
Ai may áo mới cho Hà Nội
Vồng ngực ai căng đợi tỏ bầy

Em như cơn gió thổi qua ngang
Trẻ đến làm đau cả lá vàng
Lá phượng vụng về rơi mái tóc
Lại thành hoa rắc em mang


Như người chưa bao giờ được trẻ
Tôi đăm chiêu với mặt hồ đầy
Bước vào khoảng không em để lại
Một lần thêm trống trải nước mây

Bất giác đưa tay lên hất tóc
Bỏ quên đâu mái tóc xanh dầy
Xòe ra đôi sợi mang màu nắng
Bắt chợt mùa thu vương kẽ tay!

1987


Người ấy

Thương một chiều để thương một đời
Vị sấu chua đọng mãi trên môi
Cho kẻ ở bồn chồn nỗi ở
Người đi chiều ấy, ngập ngừng đi…

Ảnh sưu tấm
Cái Đẹp cuối đường như không thể…
Một bước gần thêm một bước xa
Em hài hòa đến như vô lý
Đến mức như mình tưởng tượng ra!

Em đắng thơm với cà phê đắng
Hương của ly đời men rượu tăm
Mà vẫn chênh vênh ngoài sức hút
Câu ma chếnh choáng ngỡ câu thần

Thì thôi! Em cứ là khao khát
Không cùng như tháng năm…


Vào thu

Nắng như sánh hơn
Lá cây trong hơn
Tưởng nghe được mùa thu nhẹ bước
Lao xao trên thảm cỏ mềm

Ảnh sưu tấm 
Một gánh ổi thơm vào phố
Chùm nhãn đung đưa tay trẻ nhỏ
Trái thị vàng một sắc dân gian

Gặp mùa thu lòng mình
Nửa thế kỷ - Gánh trên vai cái tuổi
Mùa thu vầng trán trầm tư

Lượng trời rộng sao lòng mình hẹp
Thiên nhiên không biết cũ già
Lá biếc, nghìn năm vẫn biếc
Tàn nở nghìn năm - vẫn hoa

Trận mưa thu ào qua
Nắng lại xòe diêm đầu lá ướt…


Sau bão

Xao xác gió
Không gian hào phóng
Mùa thu
Trên hè phố - Quả na mở mắt
Dõi một vùng quê xa



Ảnh sưu tấm

Mùa thu quả chin – Mùa thu lá rơi
Gió bão nhiều đến thế!
Lũ lụt đến kinh hoàng
Quả hồn nhiên chuyển mật

Cái mất thì đã mất
Cái xa đã xa dần
Cái còn vừa đơm trái
Người nhìn không nỡ ăn!




Chốn ấy người đi

Tiễn bạn về nơi ấy
Âm vang chân trời
Bạn sẽ gặp ai cuối biển
Lưới vàng chiều thu phơi

Xiết tay bạn ở sân ga
Ước mong gai gợn
Bạn về nơi ấy trăm tay bắt
Có tay người tôi nhớ thiết tha


 Bạn hãy im như chiếc cầu
Nhìn đôi mắt ấy  - nhìn sâu!
Tín hiệu truyền qua mắt nhớ
Người ấy sẽ bồn chồn


Ảnh sưu tầm
Trái tim chúng tôi chung tần số
Tri kỷ một đời có mấy đâu
Quanh quất dăm thằng gắn bó
Chân trời góc biển vẫn bên nhau

Bạn hãy chuyển giùm thương nhớ
Lời riêng chẳng muốn nhắn gì
Tôi yêu bạn - bạn về nơi ấy
Yêu con tàu - phương ấy - tàu đi…



Nguồn: Nhà thơ Vân Long - Hành trình thơ
            NXB Hội Nhà văn, 2002

Không có nhận xét nào :