Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

Thơ Lương Ngọc An

Nhà thơ Lương Ngọc An sinh năm 1965 tại Hà Nội.
Ông tốt nghiệp khóa 5 Trường viết văn Nguyễn Du.
Tác phẩm đã in: Phác họa (thơ), Trở mình (thơ). 
Trân trọng giới thiệu cùng Quý độc giả một chùm thơ Lương Ngọc An!


(Nhà thơ Lương Ngọc An)_














Chuyển dịch

1.
Biết trốn vào đâu đây,
Khi chính ta cũng đã thành hoang phế.
Thời gian qua đi, và lớp vỏ của ta cứ dần dà tơi tả...
Khi những con chim ăn đêm bắt đầu rời tổ là ta mất một ngày
Khi những con gà trống cất lên tiếng gáy, không phải vì sự hiếu thắng, là ta mất một đêm.
Những tế bào mãn hạn cứ ngày một dầy thêm
Trong khi sự tái sinh chẳng đủ làm một điều lạc quan...
Mặt trời cứ lắc la lắc lư giữa biên độ từ bình minh đến hoàng hôn, khi nhanh khi chậm, nhưng chưa một lần vượt ra ngoài,
Sự mẫn cán đến thành nghi ngại.
Có những con đò chở đầy bất trắc mà cứ nhẹ tênh như giễu cợt lời khuyên đừng - đi - đò - nặng;
Chẳng biết từ bao giờ ta biết sợ những ngày nắng nỏ giữa mùa mưa...

2.
Chẳng dễ nhận ra đâu,
Mỗi giây khắc qua đi lại già nua thêm những hình hài chim trong trứng;
Mỗi giây khắc qua đi lại ruỗng mục thêm những mầm cây trong vỏ.
Bởi có thể là gì khác ngoài chuyện trứng nở thành chim, hạt nảy thành mầm như bao đời nay vẫn thế
Những con chim sơ sinh, những chồi cây bấy bớt chẳng phải đã ngẫu nhiên mang ngay trong sự sinh thành cả tầng tầng tuổi thọ tổ tiên mình...

3.
Yên tĩnh quá.
Vì sao yên tĩnh thế?
Đâu cả rồi,
Có ai ở đây không?...
Đã lâu lắm, ta chỉ gặp trên lối đi những mặt người với tất tả, dửng dưng.
Kẻ chung đường thì muôn đời bày những tấm lưng lạnh tanh, vô cảm.
Ngay cả trong vòng tay đôi lần tưởng như sẽ không thể nào khác được, mà cuối cùng hoá ra cũng chỉ là những da và tóc,
Với một trái tim lục bục tuần hoàn.
Đâu cả rồi?...
Tiếng gọi người côi cút giữa trần gian...
Người ta có thể suốt đời chờ nhau - Phía trước;
Người ta có thể suốt đời theo nhau - Phía sau;
Người ta cũng có thể suốt đời bên nhau - Như một dị tật bẩm sinh.
Chỉ có bệnh đau đầu và thói quen ít ngủ là đến được với người luống tuổi,
Nên chẳng có lý do gì mà không đãi đằng nhau...

4.
Con ta đã quá già từ trước khi được sinh ra.
Điều duy nhất mà cha không thể giúp con là làm con trẻ lại.
Và cũng điều duy nhất mà cha có thể giúp con là sinh ra một đứa trẻ giống hệt cha sau khi đã đã gom đủ tặng con mười ngàn sao Mai xâu thành chuỗi
Rồi đặt con lên mặt đất này
Để bắt đầu từ hôm nay, cha sẽ nhặt cho mình những đốm sao Hôm...

5.
Khắc tên vào đá làm chi, sinh ra đá đâu phải để làm việc ấy.
Ngay cả chỉ sống cho hết tuổi trên đời, vốn bao giờ cũng là chuyện khó, thì lẽ nào lại đi giết đá để gọi tên cái chết của mình...
Nếu quả của vạn vạn năm câm lặng đá là một lần cất tiếng,
 
Ta vẫn tin rằng tượng đá kia sẽ tiếp tục nín thinh...

6.
Về thôi em.
Ta chỉ yêu những người mà suốt đời ta không thể nào yêu được;
Nên tốt hơn hết là đừng dẫm lên dấu chân ta; vì một ngày kia trở lại nơi này, ta sẽ băn khoăn khi phải dẫm lên chân người khác; Nhưng cũng đừng quay lại, vì như vậy em sẽ nhìn thấu tất cả những gì ta đã bỏ qua.
Hãy nép sang một bên, và đó là điều tốt nhất...

7.
Vô lý sao, khi người ta đặt ra cho mình một cái đích, rồi cuối cùng chỉ chăm chăm về đích. 
Cha ơi, ngày xưa khi dạy con tập bơi, cha cứ lùi dần, lùi dần, để con không sao với được...
Vậy mà ngày hôm nay, hình như đối diện con kia lại có người chọn con làm đích;
Và cả hai chúng con đều đang bơi...



Bài thơ viết bên của sổ ngôi nhà
không phải của mình

(Ảnh sưu tầm)

Khuya lắm rồi
Dừng chân phố vắng
Bên kia đường có ngôi nhà không phải của mình...
Nơi ấy chưa một lần ta đặt chân
Nhưng ta biết nó xinh và thơm tho như gương mặt người vợ
Nó đầy đủ và viên mãn như nụ cười trên môi người chồng
Ngôi nhà ấy giờ này chỉ một ngọn đén duy nhất sáng sau ô cửa nhỏ...
Lâu lắm rồi
Mùa Thu đã đem ta trả cho mùa Đông
Bên cửa sổ ngôi nhà không phải của mình...
Lâu lắm rồi
Người đàn ông dắt tay người đàn bà đi qua ta vào ngôi nhà của họ
Những ngọn đèn lần lượt bật rồi tắt, nhưng chẳng có ngọn đèn nào của ta ở đó
Những ô cửa lần lượt mở rồi khép, và cũng không có ô cửa nào là ta....
Lâu lắm rồi
Tuổi trẻ đã đi xa
Sợi tóc rung lên tiếng ngân của những dây đàn phủ bụi
Bên ngôi nhà không phải của mình...
Lâu lắm rồi
Nơi đó bát đũa đã ngủ say trong chạn
Nước đã thôi xối trong bồn tắm
Lâu lắm rồi
Bản giao hưởng từ chiếc Radio hình như đặt ở đầu giường đã được vặn nhỏ lại
Những bóng người đã thôi thấp thoáng sau khung cửa sổ
Ngoài này vẫn gió
Tiếng thở dài không biết giấu đi đâu
.....
Rồi đèn tắt như đã chờ từ lâu
Đốm sáng sau cùng vừa khuất
Để lại bên ngoài: Ta, Đêm và Mùa Đông
Bên ngôi nhà không phải của mình....


Độc huyền cầm

Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi
Ta bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,
Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,
Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

(Ảnh sưu tầm)

Chỉ một sợi tóc dài vương bên gối.
Tóc rụng đương xanh, dù năm tháng phai phôi.
Sợi tóc mảnh như chiếc then cửa khép ngang lối về ký ức.
(Hình như một thời ta chỉ biết nhau thôi...)
Sẽ lơ đãng bước qua bài thơ cũ,
Bài thơ một người viết riêng tặng một người.
Sẽ nhẩn nha quét nhà và mở cửa,
Đón gió về từ mọi nẻo xa xôi...
Rồi vác cuốc ra vườn nhặt cỏ,
Rồi quảy thùng gánh nước tưới hoa.
Bếp sẽ đỏ mỗi ngày hai buổi,
Chim sẽ về bên mái hót ngân nga...
Bạn sẽ tới và ta sẽ đón, 
Rồi bạn lại đi sau những chúc mời.
Chỉ đến lúc còn riêng ta với đêm dài đoản mộng,
Mới đem đàn tóc gảy khúc đãi bôi...
.....
Rồi một ngày tay ân tình chợt lỏng,
Độc Huyền cầm buông tiếng mồ côi....


                                                Nguồn: Vanvn.net



Không có nhận xét nào :