Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Vũ Hữu Định, còn nhiều điều để nhớ

Nhà thơ Vũ Hữu Định
(1942 - 1981)
Ông tên thật: Lê Quang Trung, sinh 1942 tại Thừa Thiên - Huế. Mất quá sớm, khi mới 40 tuổi, độ tuổi có thể làm được nhiều việc nhất cho Thơ. Ông chịu đựng một đời sống đói nghèo. Sống, trong phần lớn không gian của cuộc chiến tàn nhẫn, giết chóc, băng hoại. Vỏn vẹn 6 năm không còn lo thon thót đạn bom, thì thiếu thốn, cùng quẫn vẫn tìm ông vây bủa. Hình như, với ông, chỉ Thơ mới có thể giúp ông có được những giấc chiêm bao giải thoát, giải thoát nỗi buồn Người, giải thoát đời bôn lưu cùng những tuyệt vọng.
Đọc Vũ Hữu Định, tôi bị lớp sóng buồn ông vây bọc. Tôi thấy ông đã chất cuộc đời mình dọc hành trình vô định mà hành trang duy nhất ông có, là Thơ. 45 bài thơ là gia tài ông gửi lại dương gian. Cũng có thể, một thi sĩ giang hồ phóng khoáng như ông, sẽ còn đâu đó những bài thơ thất lạc. Mà dẫu có thế, chắc cũng chỉ một vài. Đã nhiều bài viết viện dẫn tên bài thơ: "Còn một chút gì để nhớ" để chia sẻ rằng, thơ ông để lại cõi người một chút lưu hương. Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ, với Vũ Hữu Định, chỉ riêng thơ thôi, còn nhiều điều để nhớ!
Hoàng Quý

Còn một chút gì để nhớ

Phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương


Ảnh sưu tầm
Phố núi cao phố núi trời gần 
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng

Em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong

Xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồi biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên



Cũng phải nói một lần

Ảnh sưu tầm
Ta có những ngày đi vất vưởng
những buổi ngồi chẳng đợi ai quen
quen ai mắt dõi trên đường phố?
mắt gởi cây cao so với trụ đèn

Ta dư không biết bao ngày tháng 
sớm ngại đi, chiều lại đứng đường
đôi lúc một ngày không mở miệng
không đưa tay chào nổi những người quen

Bạn bè bảo ta thằng giả trá
thằng làm thơ "tẩu hoả nhập ma"
ta chỉ biết cười trong im lặng
có một lời nào ta nói chưa ra

Hôm xưa ta vốn thằng hay nói
chuyện văn chương giống chuyện đàn bà
chuyện anh em chết ngày đôi đứa
nói mãi không cùng, chẳng tận xót xa

Có lúc cay môi mềm tiếng rượu
lòng cũng hân hoan đánh đổi mặt đời
khốn nỗi đời sao trăm thứ mặt
nên còn ta đỏ một mặt trời

Ta có những ngày đong đưa giữa phố
thoát không ra vòng trói đời ta
thử yêu, dầu chỉ yêu gái điếm
nhưng thật hết rồi thời của bướm hoa

Đời cứ quay tròn, ta chóng mặt
ta cứ phải nhìn những kẻ đu dây
anh hùng đổi áo theo màn xiếc
chữ nghĩa văn chương đã dạn dày

Hiểu nhau đời dễ tìm đâu được
lỡ quen nhau, ta xin tạ lỗi cùng
dẫu có cho ta thằng giả trá
ta đành im lặng với hư không


Quán cô hồn

Chiều khó thở ngồi bên quán xếp
một miếng khô, một xị rượu nồng
nhai là nói với đời lận đận
uống là nghe sầu cháy long đong

Ảnh sưu tầm
Khi cô quán đốt đèn dầu hỏa
nhan sắc cô em buồn bã vô cùng
khi nghe tỏ: cô mới làm quả phụ
(thời yêu nhau chưa hết một mùa đông)

Muốn nói cùng cô đôi điều an ủi
nhưng có điều gì để đáng nói đâu
ta là khách, còn cô hàng là chủ
cùng có trong lòng một hố sâu.



Đêm mưa thiếu rượu nhớ Lý Hạ

Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng
ta nay say bằng rượu pha cồn
cảm đau thân thế người trong sử
rượu đắng cay mà sao thấy ngon

Lý Hạ yêu người mà hoá quỷ
ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi
đêm mưa thiếu rượu thương người cũ
ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người 

Ảnh sưu tầm


Cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
gác chân nhau nói chuyện biển dâu
ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
gối chai không mà thương nhớ nhau

Thời đại thánh thần đi mất biệt
còn lại bơ vơ một giống sầu
rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn
nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau

Mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở
thịt rồng đâu? nem phượng ở đâu?
đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả
mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu

Mời nhau một chén đêm huyền sử
Lý Hạ đâu? - còn ta đâu?


Đời vẫn có em

Về một nơi nào ta vẫn có em
Đường xa không đốt được ưu phiền
Những con đường núi sâu hun hút
Những phố đìu hiu không nhớ tên

Ảnh sưu tầm
Ta ở đây sống giữa rừng sương
Có bạn là chim không chút chán chường
Có hoa không bán giăng đầy núi
Có lũ vượn về chung thủy trên nương

Ta vẫn có em, đời vẫn có thơ
Ta đi quét lá đốt tương tư
Thở hơi sương khói tình xanh ngát
Không biết ngày mai – Ôi một mai

Sao chẳng yêu như vượn yêu rừng
Như hoa núi thở thả lừng hương
Như chim vẫn hót trên cành mát
Mà lại sầu phải khóc tương lai

Ta chẳng về đâu đời chẳng có em
Có em khi núi thở sương đêm
Có em là mộng ru trăng ngủ
Bên suối hồn sao hát nhạc rừng


Nguồn: Thơ Vũ Hữu Định, NXB Trẻ, 1996.