Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Thơ Nguyễn Bình Phương

Nhà văn - Thi sĩ Nguyễn Bình Phương

Sinh 1965. Quê Thái Nguyên. Sự nghiệp văn chương khởi đi năm 21 tuổi (1986).
Sự xuất hiện của Nguyễn Bình Phương trên văn đàn lập tức ấn tượng. Những tiểu thuyết của Nguyễn Bình Phương: Vào cõi (1991), Những đứa trẻ chết già (1994), Người đi vắng (1999), Trí nhớ suy tàn (2000), Thoạt kỳ thủy (2004)... gây tiếng vang, và không ít tranh cãi. Đó thực sự là hạnh phúc cho người sáng tạo.
Còn một Nguyễn Bình Phương thứ hai song hành trong Người Văn, đó là Thơ. Thơ Nguyễn Bình Phương ấn tượng, độc đáo không thua kém văn xuôi. Một bút pháp tài hoa cộng sinh giữa chút ít bán siêu thực, nhiều hơn là tượng trưng. Thi ảnh biến ảo, bất ngờ, những liên tưởng đột ngột, khoảng không cận siêu thực được kéo gần tưởng có thể nắm lấy, nhẹ nhõm, mỏng mảnh và mơ hồ, những khoảng lặng âm vang, một ma lực quyến rũ, một khoảng mênh mang cả trên và dưới chữ cho tưởng tượng. Hiện thực huyền ảo không chỉ riêng trong văn xuôi, nó còn uyên ảo và lóa sáng trong thơ Nguyễn Bình Phương.

Hoàng Quý     


Đêm ngà ngà
         (Từ nhà Trung Trung Đỉnh về)

Ảnh sưu tầm
Nhìn thật kỹ hàng cây thành đỏ
Màu đỏ giăng trập trùng ngang trời

Sáng trong bóng tối
Một đôi mắt mèo
Một ngày không ai
Con đường vắng hồn hoa đi lảo đảo
Nhìn thật kỹ vào giữa chiêm bao
ức vạn cánh chuồn giăng trên mặt bể
Người ngồi cạnh sông người nói với sông
Sau ghềnh đá buồn trong leo lẻo

Sắm con dao vàng
Gọt mắt lá dăm
Mưa xuống đồng không
Tình xa vạn dặm
Người thành giá sách
Giá sách trang nghiêm như một quân bài

Nhìn thật kỹ bàn tay thành mây
Trôi đi
trôi đi
trôi đi mãi...


Bài mùa thu đầu tiên

Mang xống áo mùa thu
Làm mùa thu
Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa
Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm
Chảy vào căn nhà đổ

Ảnh sưu tầm




Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ
Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột
Ngày nào ngó cơn giông trong suốt
Ta cầm tay ta hôn nhau
Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm

Ngày nào theo em đi lấy rau cần
Gặp mái tóc rũ buồn mệt mỏi
Con diều vàng bén lửa giữa hoàng hôn

Vừa trăng trăng rập rờn
Đã chuông rền loang loáng sóng hồ Tây

Mùa thu len lén ra khỏi cây
Đi nào đi với anh xuống đáy hồ xa thẳm.


Ở nơi không có cánh

Cuối cùng
trời cũng ở sau lưng
Cuối cùng
con suối thủa bé cũng chảy kịp tuổi già và trả ta ánh trăng
Cuối cùng
im lặng vẫn lồng vào im lặng

Cuối cùng
không ai nói cho lũ trẻ biết bí mật của ngày hè
Cuối cùng
một người từ thế giới bên kia hồi về
kể chuyện ngày âm
ở đó
biển không nổi sóng mây không bay nhưng lá thì tươi thắm
ở đó mỗi người là mơ ước của chính mình

Ảnh sưu tầm
Cuối cùng
cuộc chuyện trò cũng biến thành câu hỏi
Tại sao người nọ dẫn người kia lạc lối
Tại sao một linh hồn héo hon
Say sưa giảng cho một thân hình héo hon về mốt

Cuối cùng
mắt không phải để nhìn mà chiếu sáng
Khi ta gặp nhau thì trời hoá bạc
Trời xuống làm con thác
Đổ từ tóc em tới vai anh

Cuối cùng
mùa hạ cũng giữ được cho riêng mình một buổi chiều lành lạnh
Cuối cùng
chiếc gương cũng trào ra những bóng hình ứ đọng
Cuối cùng ai đó kêu to dưới cơn giông
Cửa đã mở
cửa đã mở
mở
mở


Thế giới mười hai dòng

Ảnh sưu tầm
Từ mực xuống giấy
Xa hơn
Từ anh tới em

Giữa hai bước chân
Chúng mình biến mất

Từ chết sang trời biếc
Qua một cây cầu mưa

ở thùy trán cũ
Câu hỏi ngân nga
ở thời gian cũ
ánh sáng chan hòa

Đâu là giấy trắng đâu là ta?


Tháng mười một

U uất những khoảng vắng trên đồng
Mưa phùn bay giấc mơ màu ngọc
Mình nghĩ mãi về đốm sáng lạ lùng
Cuộc chia tay dài không dám nhắc

Ảnh sưu tầm
Ồ những đêm này gối chăn thật rộng
Đời mênh mông hay ta mênh mông hơn
Ai biết được cuối thu có người còn thèm ngủ
Gót sen hồng sang nở giữa trời đông

U uất những khoảng vắng trên đồng
Tóc ấy hài ấy sao dễ tàn hơn cỏ
Anh đánh chiêng đánh trống gọi chim về
Chim bay kín mặt trăng em làm sao thấy được

Những con chim ngủ yên trong mặt trăng bằng nước
Mưa phùn bay giấc mơ màu ngọc


Thời soi sáng

Sáng mi mắt tôi những giờ đen tối
Sáng trong ý nghĩ mùa hè buông xuôi
Trong chớp mắt sáng mây bay nước chảy

Sáng về ngày mai sóng hồ đưa đẩy
Thiền Quang se sẽ ào gió lơ làng
Em ngồi quán nhỏ phố buồn mang mang
Sáng cốc trà vàng làn môi đỏ hoe

Ảnh sưu tầm
Sáng một giờ đợi qua hai giờ chờ
Sáng đầy ký ức tràn ra vườn thu
Em còn lạc bước những buổi sương mù
Cầu Long Biên vắng sông Hồng hoang vu

Sáng lời từ biệt tình yêu tàn rũ
Mai này trở dậy chẳng còn mong ai

Những gì đã chết sống trong hương nhài...


Cắt tóc

Tôi cắt tóc
Kín đáo nhếch môi cười
Đi lìm lịm vào gương như khói

Tôi cắt tóc
Buông lơi
Khuôn mặt ngoài mùa hạ
Sau bức tường kia những sự thật đã già

Tôi cắt tóc
Một người cực lạ
Rũ khăn choàng váng vất bước ra.

Ảnh sưu tầm









Nguồn: Thi viện
             Thơ mười năm đầu thế kỷ, NXB Hội Nhà văn, 2010.