Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Ơ Thờ Ơ

Nhà thơ Đỗ Trung Lai

Sáng chủ nhật, nhà thơ gọi điện. Này, tập Ơ Thờ Ơ anh gửi cho chú chưa. Yêu quá. In từ 2013, sáng hôm kia hỏi xưng xưng. Thế anh tưởng hôm ở Lũng Cú đọc qua tê lê phôn cho chú  "Đá ở Đồng Văn" , về , in xong anh gửi cho chú đầu tiên. Quý hóa quá. Lại còn gửi đầu tiên. Đỗ thi sĩ vẫn đáng yêu thế. Lại nhớ, Rằm Tháng Giêng 2009 có yêu cầu ra đọc thơ Văn Miếu, chiều trước rằm bưng tráp phết hồ cho thi sĩ và phu nhân dán tem các Pa nô triển lãm thơ Đỗ, Đỗ thi sĩ phấn khởi, được ông em và thiếp yêu hầu chữ hai bên, tự dưng, sướng!
Sáng nay, thứ Ba, Ơ Thờ Ơ đến tận cửa. Lại kèm nặng trịch tập 100 nhà thơ Đường bìa cứng, com lê hẳn hoi. Thế thì giận Thi anh thế nào được. Bèn lảy ra dăm bài cho bõ... "ghét"!

Hoàng Quý

Đỗ Trung Lai

Mùa thu uống rượu bên hồ Thiền Quang


Ảnh sưu tầm
Thiền Quang xanh dưới thấp
Da trời xanh trên cao
Thu phân rồi đấy nhỉ?
Người xưa giờ ra sao?

Ngày ấy như hè vậy
Ta yêu nhau ồn ào
Hôn như là chớp giật
Vừa xa đã cồn cào

Nay đầu hai thứ tóc
Chiêm bao ít lắm rồi
Rượu đưa từng ngụm nhỏ
Môi nào còn thương môi?

Heo may đầy trên sóng
Sóng như là người quen
Bạn bè đang rôm rả
Mình ta ngồi nhớ em

Nghe từng lời to tát
Lòng ta càng dịu êm
Nhớ như là thu vậy
Đang tìm em, về em

Ly này ai vừa rót
Ta rót vào hồ thu
Người xưa là chiếc bóng
Ngày xưa là sương mù.


Nhuộm tóc
                 (Tặng Hữu Ước, nhân Hữu Ước cho thuốc nhuộm tóc)


Ảnh sưu tầm


Tóc tớ từ nay lại một màu
Như hồi cằm tớ chửa ra râu
Có dăm ba chục mà hay nhỉ
Kệ cho nước chảy dưới chân cầu
"Bác" hóa thành "anh" trong khoảnh khắc
Soi gương càng ngắm lại càng đau
Tuổi tớ, ai ơi mà nhuộm được
Tớ vứt ngay đi "vạn cổ sầu"!





Đêm Bút Tháp

Từng đi khắp bốn phương trời
Đêm nay nằm bên sông Đuống
Thấm thoắt ngoài sáu mươi rồi
Tóc như râu ngô ngoài ruộng


Ảnh sưu tầm


Nằm thương hoa đỏ vườn chùa
Thương em nhà quê hiền thục
Thương người khắc ván tranh Hồ
Thương vạc lưng trời di thực

Nằm thương sang mưa Thuận Thành
Vào thơ Hoàng Cầm ngày trước
Cửa võng thì váy buông chùng
Cổng chùa bán đầy gương lược

Quan Âm thiên thủ thiên mục
Ngồi thương cả thế gian này
Có dành lẻ tay lẻ mắt
Thương người không ngủ đêm nay?




Mùa xuân, nửa thật nửa đùa
                                           (Nhân Hà Tây sáp nhập vào Hà Nội)


Ảnh sưu tầm
Tết nào ta chẳng về quê
Mà sao gần tết, đứng đi bồn chồn
Kinh thành đâu thiếu nếp thơm
Mà sao ta vẫn thèm cơm ruộng đồng?
Kinh thành đâu thiếu lá dong,
Thiếu người rửa lá bên dòng sông xanh!
Kinh thành em ở cùng anh
Làng ta cha mẹ đã thành cỏ cây
Kinh thành mua bánh lấy ngay,
Không ai luộc bánh gói tay giữa nhà
Kinh thành là của chúng ta
Nhưng làng ta mới gọi là quê hương
Không ai vội vã trên đường 
Không ai ngày thường đi lối cửa sau
Kinh thành ai ốm ai đau
Chỉ vào bệnh viện thăm nhau một lần
Dân ca làng chắp nên vần
Kinh thành đem hát một tuần rồi thôi!
Kinh thành thuê cả đồ xôi
Làng ta ngâm gạo bắc nồi hẳn hoi
Kinh thành ngồi uống bia hơi
Làng ta nhắm rượu bên trời đầy hoa
Làng ta ta dựng nhà ta
Kinh thành nhà cửa chỉ là sang tên
Làng ta ai giỏi thì nên
Kinh thành theo ý cấp trên mà làm
Kinh thành nước mắt một hàng
Làng ta nước mắt hai hàng châu sa
Làng ta cảnh vật hiền hòa
Đánh đùng một cái hóa ra kinh thành
Làng ơi thay đổi cho nhanh
Kinh thành cà vạt sao mình quàng khăn?
Làng ta kiếm củi ba năm
Kinh thành đem đốt chỉ trong một giờ
Làng ta một mất mười ngờ
Kinh thành mất của ra nhờ công an
Kinh thành ngày một mở mang
Qua sông qua núi qua làng ta thương
Nay mai làng hóa ra phường
Nay mai làng cũng có đường cái quan
Nay mai vải ngoại đầy làng
Ta trồng nhà đất thay ngàn dâu xanh
Ngày xưa yêu mãi chưa thành
Nay mai một phút tan tành thịt xương
Khúc nhà thôi lựa nên xoang
Nay mai cứ vặn nhạc Hàn là xinh
Em về thăm lại quê mình
Thì đi xe buýt qua đình dâng hương
Ngày xưa dệt lụa, cuốc vườn
Nay mai bán vặt bên đường cũng sang
Ngày xưa trăng nhá nhem làng
Nay mai thừa điện cả làng nguy nga

Kinh thành là của chúng ta
Nhưng làng ta mới gọi là quê hương.




Đá và cờ ở Đồng Văn


Ảnh sưu tầm
Dưới bóng vàng sao đầu Lũng Cú
Đá cũng là dân đất nước tôi
Chiều xuống, sương bò ra mặt đá
Như người giữ nước đổ mồ hôi

Cả đá lẫn người đều lẫm liệt
Muôn kiếp thi gan nhật nguyệt rồi
Ngậm gió Cổng Trời buông tiếng thét
Đá thề sống chết tựa người thôi


Sống chết, tận trung mà báo quốc
Chầu bên cột mốc chốn biên thùy
Ấm lạnh với người trong sương tuyết
Che đỡ cho người lúc hiểm nguy

Rồi đá cho người thân kiếp đá
Dựng thành chót vót với uy nghi
Hồn nước ngày đêm theo thạch trụ
Phần phật reo trên ngọn quốc kỳ.

Đ.T.L


Nguồn: Nhà thơ Đỗ Trung Lai
             Ơ Thờ Ơ, NXB Hội Nhà văn