Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

THƠ TUYẾT NGA

Nhà thơ Tuyết Nga
Tên đầy đủ: Nguyễn Thị Tuyết Nga. Năm sinh, 1960. Quê, Nghệ An
Những tác phẩm của chị: Viết trước tuổi bình minh (thơ - 1992), Ảo giác (thơ - 2002), Hạt dẻ thứ tư (thơ - 2008)

"Khả năng liên tưởng trong thơ Tuyết Nga rất phong phú. Chị có tài gắn kết những nhân vật phong phú rất xa nhau, rất khác biệt nhau, thậm chí nhiều khi đối lập nhau để tạo nên những giá trị độc đáo. Giữa những con chữ trong thơ Tuyết Nga thường có nhiều khoảng trống rộng lớn, nhiều khoảng nghĩ rộng lớn"
Đinh Nam Khương
(Tạp chí sông Hương - số 198 - tháng 8/2009)

Bản nháp
Ảnh sưu tầm
Ánh mắt của đại ngàn vạn tuổi vách đá thâm u ánh lửa cháy rừng
Vòm ngực của cánh đồng vô tận tiếng hú dài hoang lạnh hoàng hôn
Cánh tay những vòng ôm của sóng đáy vực sâu nhòa lẫn những chân trời
Anh
Bản nháp của tình yêu một sớm

Trái tim như phế tích nép lặng im hiu hắt phía đêm dài
Kỷ niệm lở trơ nỗi niềm phai nhạt những vui buồn loang lổ tháng năm
Lời yêu như cỏ rối miên man không khuất được nhớ thương đang mục rữa
Em
Bản nháp của tình yêu đầy dập xóa

Chấm phá bản năng tìm kiếm chính mình
Những bản nháp của tình yêu rơi xuống
Bí ẩn nồng nàn
Khắc khoải đớn đau
Anh
Và em
Và năm tháng cũ nhàu…

Những chân dung tự họa
Những chân dung không màu đầy dập xóa
Tình yêu phác lên bất lực chính mình.


Viết bên mộ liệt sĩ vô danh

Nấm mồ xanh
như một giọt lệ ngưng
trên hình hài Tổ quốc
chúng tôi đến bên anh như lá xanh non cúi nhìn cội rễ
một màu thạch thảo thanh tao

Ảnh sưu tầm
Từ nơi nào mẹ đã tiễn anh đi?
mái rạ, bờ đê hàng cây, góc phố…
đê vẫn xanh và bờ cây còn gió

Từ nơi nào…
mắt ướt chia ly
bờ vai khép phượng hồng vào kỷ niệm
đất nước ngày lửa đạn
các anh đi biếc cả rừng già

Anh trở về với cỏ lặng im
mặt trời ngang qua dịu dàng nghiêng nắng
mùa thu ngang qua khẽ khàng buông lá
đất dâng lên khói sương lời ru…

Có một Ước Mơ trời xanh còn nhớ
có một Tình Yêu mùa thu còn giữ
có một Tuổi 20 đất nước ủ trong lòng


Tháng Mười

Ảnh sưu tầm
Những hy vọng bỏ ngỏ
Những cơn khát trời cao không gió
Cơn mê chiều hoang hoải con đường xa
trên phố khuya cây lặng lẽ sang mùa anh về lại góc hồn quên lãng

Từng ý nghĩ duỗi dài thư giãn tiếng ai reo cuống quýt “Thiên đường”
Sau ly cốc nồng nàn sau gạch vỡ
Ai vừa chìm xuống đáy sông sâu

Đêm cổ điển đêm còn anh để thức tóc em nghiêng xuống giấc anh kìa
Trong mơ anh có hay bóng tóc
Vót dịu dàng xa lắc tiếng ru xưa

Em ở lại
cùng Tháng Mười
ở lại…
dù vé tàu định mệnh đã cầm tay
đã bấm khóa nhớ thương đã chốt trong ký ức
đã tặng quà từ biệt đã ra ga


Dòng sông đã chảy
                                    Viếng C

Chỉ còn cho em hai hàng sỏi đá
nước mắt thương
chỉ còn cho em vạt buồm đã cũ
mảnh hồn đau

Ảnh sưu tầm



Hãy yên nghỉ hỡi trái tim khổ ải
ngoài kia sao sa
ngoài kia gió xoay
người em yêu bên cạnh người yêu em
nhưng em đã kiệt cùng sức lực
hãy yên ngủ đáy mùa thu thăm thẳm
đáy mùa thu mây trắng vĩnh hằng

Nhịp đập cuối cùng lay dậy ban mai
giọt máu cuối cùng thắm lại xanh rêu
thôi em... thôi em…
dòng sông đã chảy
ru em... ru em...
mặt trời không tuổi
thôi nào trái tim.


Đường số phận

Lễ cưới không tình yêu
Tình yêu không lễ cưới
Cuộc đời vinh quang, cuộc đời lặng lẽ
Đường số phận ngả nào cũng những người đi

Chưa kịp nhận ra lối rẽ đời mình
Thân đã bước trên cánh đồng nước trũng
Chim gì kêu xa?
Bóng gì mặt nước?
Nhánh lúa gầy giữa gió đứng xanh

Ảnh sưu tầm
Cánh đồng ngoại vi thành phố
Đời mình
Chông chênh mây và miên man gió
Sông thời gian trôi qua lầm lũi
Bông cỏ vàng hạnh phúc cuối bờ đê

Ai giờ nơi thành phố người đông
Hoa nhà hát, đèn ngã tư
Đại lộ
Dáng nét tân thời, điệu nhạc vang thành đạt
Chiếc li hồng bàn tiệc những vinh quang

Ai về nơi miền nắng lá bay
Sỏi đá bạc dọc triền đồi đất đỏ
Hành trang mang theo không thể nào gỡ bỏ
Tình yêu gập ghềnh gõ móng lối thời gian

Lễ cưới chẳng chờ mong
Tình yêu không định trước
Vinh quang tình cờ, vinh quang may mắn
Những đau buồn bất chợt rủi ro

Ơi cánh đồng bốn mùa khuya sớm cuộc đời ta
Xin chấp nhận
Chẳng cần đánh đổi

Sẽ dầu dãi, sẽ quen dần nắng gió
Bông cỏ vàng hạnh phúc nở mùa thu.


Sông Đuống chiều cuối năm

(Hoàng hôn trên sông Đuống - Ảnh sưu tầm)
Những chiếc lá vừa úa vứt mình vào hư không
bên dòng sông ngầu đỏ bỡn cợt trôi ngang cầu

Bao nhiêu thế kỷ trước con chuồn cất cánh bay?
bao nhiêu thế kỷ nữa cỏ xanh đầy mặt trăng?

Sông Đuống chiều cuối năm cát giãi triền đê nhỏ
trút thắm hồng một thuở đào phai tận bây giờ

Có anh và có em mà sương chiều rấm rứt
không anh và không em ngàn sau xuân vẫn biếc

Nào thôi con đường nhỏ quanh co nữa làm gì
lòng đâu còn ánh lửa mà ta về lối khuya.
27 tháng Chạp năm Kỷ Mão.


Ảo giác 1

Một hoàng hôn
Rong chơi khoác chiếc áo Cô đơn phong phanh gió lạnh
lang thang trước ngõ nhà em

Một chiều mưa
Tham lam sụp chiếc mũ Khổ đau
co ro nép vào cánh cửa nhà em

Em mở cửa ngôi nhà nghèo khó
nhóm lên từ đống thời gian mệt mỏi lụi tàn
một ngọn lửa kham khổ

Và Rong chơi đã khoác mình lên giá
để nỗi Cô đơn đến sưởi dịu dàng
bên ngọn lửa mỏng manh vừa cháy sáng

Và Tham lam tự trên mình lên chiếc đinh lạnh buốt
để nỗi Khổ đau đến sưởi dịu dàng
bên ngọn lửa niềm tin vừa cháy sáng.

(Ảnh sưu tầm)
     
Nguồn: Dân trí
             Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh
             Thơ mười năm đầu thế kỷ, NXB Hội Nhà văn, 2010