Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Thơ Trương Nam Hương

Nhà thơ Trương Nam Hương

Nhà thơ Trương Nam Hương sinh năm 1963, hiện sống và làm việc tại TP Hồ Chí Minh. Cha anh là người con của Huế, quê hương hò mái đẩy, mái nhì, của nam bình, nam ai day dứt, đắm đuối. Còn mẹ anh là con gái Bắc Ninh, nơi sinh ra những làn điệu dân ca quan họ bất tử.
Trương Nam Hương là nhà thơ thành danh sớm. Có thể, chất Huế và Kinh Bắc của các bậc sinh thành là mạch nguồn thắp ấm trong thơ anh. Thơ Trương Nam Hương roi rói cảm xúc, thi điệu nhẹ, thanh, giầu thi ảnh, duy tình. Vốn như tính cách nhà thơ, lịch duyệt và nhỏ nhẹ.

Hoàng Quý    

Màu Huế


Ảnh sưu tầm
Anh vịn màu rêu Huế để yêu em
Trước thành quách bao đời em cứ trẻ
Sông Hương chảy thon mình qua dâu bể
Anh mượn vành nón Huế... buổi về thăm
Anh vịn lên mưa nắng những thăng trầm
Những cơn bão của vần xoay thế cuộc
Vững như núi, Huế lại đằm như nước
Vạt áo dài mây trắng xuống thi ca
Anh vịn lên còn mất những ngày xa
Những uẩn khúc trong điệu hò mẹ hát
Những đèo dốc trong đời cha bất trắc
Mắt Huế nhìn thăm thẳm tới ngày xưa
Anh vịn lên tròn khuyết tuổi em chờ
Đỡ chống chếnh câu thơ buồn xa Huế
Đỡ côi cút tiếng mái chèo khuya lẻ
Anh mượn màu nắng Huế để thương em!


Cuối Cơn Mưa

Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong

Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng!

Ảnh sưu tầm

Góc nhớ Hà Nội

Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bàng che không kín thuở ngây khờ
Tay em ấm hay mùa đang thổn thức
Heo may xòe năm ngón gió bơ vơ


Ảnh sưu tầm
Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm me!

Mùa hư ảo hay tình em ảo thế
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây hồ
Có ánh mắt nhìn em qua thế kỷ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa!


Về thăm quan họ

Ở cách ngoại một nghìn bảy trăm cây số
Chiều nay thương đất Bắc tôi về
Thơm hương cốm cổng làng như gợi nhớ
Nước mắt giàn năm tháng ấy xa quê.

Ảnh sưu tầm
Năm tháng ấy tôi đi mái đình rêu xám phủ
Quả xoan rơi lặng lẽ tuổi thơ mình
Câu quan họ nghìn năm rồi chẳng cũ
Tóc bạc tôi về câu hát vẫn còn xanh.

Đâu đầu võng ngoại xưa thường vẫn mắc
Đứt hơi ru goá bụa những đêm buồn
Câu hát chỉ lừa tôi một lần duy nhất
Buổi mẹ ra đồng - quan họ hát chùa Sơn.

Năm tháng ấy tôi đi bước ngoại lần ra tiễn
Dáng gầy khô như rặng duối sau đền
Tôi đánh rớt tuổi thơ mình từ đấy
Nhặt được không em cô bé thích chơi chuyền?

Đâu dáng ngoại nhai trầu và hát quan họ nữa
Tôi mon men nghe lỏm được bên rào
Cô bé thích chơi chuyền ngày xưa thành mẹ
Vậy khúc hát nào tôi đến để em trao?

Năm tháng ấy tôi đi vội vàng không hẹn ước
Cuộc chiến tranh trách ai được cho đành
Câu quan họ bây giờ không có lỗi
Tôi lặng ngồi mơ thuở tóc mình xanh.


Tạp cảm
Ảnh sưu tấm
Anh những tưởng tháng năm hào phóng lắm
Thơ dại ngày anh lộc vừng lấm tấm
Ngơ dại ngày em xao xít dây bìm

Chiến tranh dài bằng tuổi thơ hai ta cộng lại
Mẹ phơi áo hanh khô thời con gái
Hố bom hoằm như hốc mắt chong chong!

Vầng trán cha ta lặng hằn tiên cảm
Một câu nói chẳng bao giờ cha dám
Đêm rập rình đom đóm giấu tai ương

Chúng ta lớn lên hồn nhiên như cỏ
Xanh như hát, xanh trong điều đổ vỡ
Mẹ âm thầm chắp vá lại niềm yêu...!

Hình như có điều gì đang lẫn lạc
Đến cười khóc sao lòng giờ cũng khác
Cả con đường quen thuộc - khác ngày xưa

Hồn lau bạc cũng trở mình thao thức
Nghe xương cốt của ngàn năm vẫn nhức
Trắng im lìm như cát trắng, hư không!

Sau những tưởng tháng năm hào phóng lắm
Anh cay đắng chạm lộc vừng lấm tấm
Em cô đơn vịn ngao ngát dây bìm...


Nguồn: Thơ Trương Nam Hương
             Thơ mười năm đầu thế kỷ, NXB Hội Nhà văn, 2010