Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Thơ lục bát Đinh Nam Khương

Nhà thơ Đinh Nam Khương

"Lục bát của Đinh Nam Khương phập phồng một tiết điệu, chả giống với ai, chả so với ai, họa chăng phảng phất giọng đồng dao của mấy gã mục đồng... Cách chọn đề tài, cách lập tứ, chọn chữ, chọn câu của Đinh Nam Khương bề ngoài tưởng như vô tâm, nhưng thực ra không phải thế. Lục bát Đinh Nam Khương thấm đẫm vị ca dao truyền thống nhưng vẫn lấp lánh vẻ hiện đại, đó là nhờ ở một cách nhìn hiện đại, một tâm thế... Anh hát nhiều hơn ngẫm ngợi đăm chiêu, anh tin tưởng nhiều hơn hốt hoảng. Ngay cả với bản thân, anh cũng biết tự lượng để bình tĩnh sống, biết tự giễu để yêu đời, yêu người hơn. Đinh Nam Khương không hoang tưởng vào tài năng của mình đã đành, anh cũng không làm cho ai phải lâm vào hoang tưởng".
Trịnh Thanh Sơn

Lá rụng cuối trời xa

Hình như ở phía cuối trời
Chiều đang xao xác có người nhớ ta?
Lá rơi tận phía trời xa
Thế mà xao động như là đâu đây?...


Ảnh sưu tầm
 Hình như có hạt mưa gầy
Đang rơi chầm chậm khi ngày dần trôi?
Nhớ mong răng bậm vào môi
Mỗi khi chim sáo bay đôi cuối chiều!...

Hình như người ấy đang yêu
Câu thơ lục bát rất nhiều gió mưa?
Bến đò chẳng đón, chẳng đưa
Bờ sông hoang vắng lưa thưa lá vàng!...

Hình như trăng đã muộn màng
Thương người - Ta đã võ vàng đêm thâu?
Lá chiều gió cuốn về đâu
Cho ta theo với... Một câu gọi đò!... 


Nhặt tiếng thở dài


Ảnh sưu tầm

Tôi đi nhặt tiếng thở dài
Ngược con đường cũ trăng cài thuở xưa
Lá vàng nhớ tiếc buổi trưa
Hoàng hôn mấy sợi lưa thưa cuối trời.

Đi tìm tiếng thở em tôi
Nhặt lên dài rộng đầy vơi nỗi buồn
Gió thu chớp bể mưa nguồn
Lá trôi theo cánh chuồn chuồn biệt tăm!...

Đi tìm muối xát trăng rằm
Xót xa nửa kiếp rau răm giữa thì
Ngược đường con gái - Tôi đi
Hoa xoan rụng sớm nỗi gì - gió ơi?...

Đi tìm nước mắt em rơi
Tuổi xuân tầm tã đầy cơi đựng trầu
Nhặt lên bao tiếng ve sầu
Cho em nhẹ bước qua cầu dịu êm!...

Đi tìm hoa rụng vào đêm
Lược thôi chải tóc bên thềm nhớ ai?
Hôm nay và cả ngày mai
Tôi đi nhặt hết thở dài của em!... 


Từ những dấu chân người

Tháng mười khi lúa gặt xong
Còn trơ chân rạ với đồng – Đồng ơi!
Lúa đi để lại tháng mười
Và cơn gió thổi rỗng trời ở trên!...
Trời cao – Bỗng vút cao thêm
Bâng khuâng!... Vì hẫng chân đêm mất rồi
Gặt rồi – còn gốc rạ thôi
Và bao nhiêu dấu chân người mới nguyên
Giữa đồng tôi đứng lặng yên
Chân tôi chân rạ sát liền bên nhau
Nghe trong những vũng chân trâu
Tiếng chân con nhái đạp mầu đất non
Biết rằng sự sống mãi còn
Bánh chưng vuông, bánh dầy tròn là đây
Cho dù bão tốc chân mây
Cũng không tốc nổi đường cày của tôi
Dù cho lửa đốt chân trời
Cũng không cháy được tháng mười tháng năm
Tay tôi còn bón còn chăm
Thì đồng còn có tháng năm tháng mười
Ngày mai từ dấu chân người
Mầu xanh lên!... Với chân trời... mở ra!...

Ảnh sưu tầm

Thị Mầu

Thị Mầu ơi!... Thị Mầu ơi!...
Sao em để táo rụng rơi thế này?
Từ ngày hai đứa chia tay
Sân đình vắng vẻ, gió bay đã nhiều!...

Lẳng lơ biến mất một chiều
Chát chua tầm tã bao điều gió mưa
Sao em chẳng thấy lên chùa?
Không thèm táo nữa?... Hay đùa tí thôi?

Xót đau táo trút hết rồi
Chỉ còn cái gốc... Đứng ngồi ngẩn ngơ
Không em - Thuyền hóa bơ vơ
Lênh đênh chẳng biết bến bờ ở đâu?...

Bao giờ ta gặp lại nhau?
Em mang dải yếm bắc cầu anh qua
Thị Mầu - em của riêng ra
Một thôi!... Đừng có hóa ra... nhiều người!...



Tiếng gà trưa

Thôi thì góp mặt với đời
Vài ba tiếng nắng, mấy lời gió mưa!...

Mênh mang một tiếng gà trưa
Mình tôi đi dưới lưa thưa lá vàng!...


Nguồn:Thơ Đinh Nam Khương. Lá rụng dưới trời xa, NXB Hội Nhà văn, 2004