Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

THƠ NGUYỄN KHẮC THẠCH

Nhà thơ Nguyễn Khắc Thạch

Ông sinh năm 1948 tại Thừa - Thiên - Huế.
Tác phẩm chính: Dòng sông một bờ. Trước vườn xưa. Nơi ta sẽ về.


"Nguyễn Khắc Thạch là người trầm tư trước cuộc đời, phán xét sự vật đến tận cùng bản chất, anh can đảm "hôn xác chết", tự tin, lặng lẽ đối đầu với chúng. Đứng chênh vênh một chân bên "Dòng sông một bờ", Nguyễn Khắc Thạch rụt rè tường trình lại khá sắc bén và chọn lựa những mới lạ về cõi hiện sinh, chỉ ra những nguyên cớ đang hủy hoại nhân tính làm tan rã các kỷ cương giường mối xã hội... Người ta khổ vì có trí tuệ. Thạch khổ vì biết quá nhiều! Anh gọi nỗi buồn về nhận mặt, bóc trần nó ra cho mọi người thấy. Nhà thơ không ngồi nhấm nháp tận hưởng "thú đau thương" như Lưu Trọng Lư, anh thành khẩn nhìn thẳng vào nỗi buồn để nhận diên chính mình và mọi lẽ quan thiết khác ở đời..."
(Thái Doãn Hiểu) 

Dòng sông một bờ


Ảnh sưu tầm
Có một dòng sông mang tên em
dòng sông anh tự đặt
xin mùa thu chiếc lá làm thuyền

Có một dòng sông trôi vào lãng quên
nước trong như nước mắt
điều chưa tới mà sao thấy mất?...

Có một dòng sông chỉ có một bờ
phía bờ kia quay mặt
dòng sông anh không qua được bao giờ...


Vô vọng

Ảnh sưu tầm
trong cơn quẫn cùng trả đũa người yêu
em đến tôi tẩy trần son phấn
nửa quả đất chìm trong màu băng tang

tôi đã hôn lên nước mắt
của em
nước mắt ấy chảy về phía khác

(Có nỗi đau chỉ vì sự biết...)

Từ đó đêm đêm
Tôi mơ thấy mình hôn xác chết...


Khát vọng

Ảnh sưu tầm
trên trinh bạch khoả thân em
ta khát lên những chiếc hôn cỏ giả
như những vì sao thanh cao lòng đêm

ta yêu em
ở cái thời tuổi trăng hóa đá
ở cái thời đến máu cũng bạc màu

duy một niềm đau trong như lọc
trên khoả thân em trinh bạch
như vì sao còn cháy khát trong ta...


Cô đơn

Đuổi mà chi
Rồi tôi đi
Mặt đất còn dư đá mọc

Ảnh sưu tầm
Chờ mà chi
Rồi tôi sẽ chết
Tôi biết xóa em bằng một cô gái khác

Trốn mà chi
Khoảng cô đơn còn rộng hơn mặt đất
Tôi đi rồi
Em đứng khóc
Sau mưa…


Cảm xúc mùa thu

Ảnh sưu tầm
Như gặp lại người quen cũ
mùa thu ơi
gió vẫn vô tình đùa với lá rơi
với những buồn đau hoang dại
với nỗi niềm thời nhớ quên dễ dãi

thời ấy xa rồi
thời cái bóng san đôi
thời cái khóc cái cười không tính trước

mùa thu ơi
ta nhớ đến cằn khô đáy mắt

mùa thu còn trở lại
năm tháng đời người thì mãi mãi ra đi…


Thời gian

Thời gian như người thợ săn
Khi ta trốn vào hốc cây hang đá
Thời gian như người quăng chài
Khi ta nhởn nhơ sông ngòi biển cả
Thời gian sẽ là ngọn lửa
Khi ta trở về làm cọng cỏ khô

Ảnh sưu tầm


Thời gian là vàng con tằm ươm tơ
Là bài ca con ve sầu lột xác
Thời gian là sợi tóc
Bạc trong đêm
Thời gian là chân cứng đá mềm
Là cơm nguội ủ lên men
Thời gian là mặt đất
Quả chín rụng vào hạt mọc lại mùa sau

Thời gian
Không tích trữ sang giàu
Không bán buôn thiện ác
Tách bạch vàng thau
Đứng trên xác chết
Chụp lại từng gương mặt thật ngày qua

Thời gian
Ngây thơ
Thời gian
Mặc cả
Thời gian
Lên xanh
Thời gian
Trắng xoá
Niềm ân huệ thời gian phải trả
Bằng chính đời ta cả vốn cùng lời

Thời gian
Người là vô tận
Người cho ít nhiều
Ta không bận
Người bớt đi
Ta không giận
Người thêm vào
Ta xin nhận
Thảy vốn liếng người ta nhóm lửa yêu thương

Khi ta yêu em
Thời gian câm lặng
Khi ta tìm em
Thời gian hoang vắng
Khi ta chờ em
Thời gian đằng đẵng
Ta yêu em ngoài khuôn khổ vốn người

Ơi thời gian
Món nợ của người
Lạnh tanh bia đá
Món nợ ấy đến ai rồi cũng trả
Còn nợ trái tim ta
Em có trả bao giờ.


Bài hát

Ảnh sưu tầm
Ngày mai anh sẽ khác
Dù cây cỏ vẫn mềm
Ngày mai anh sẽ hát
Bài hát là xa em

Anh tựa vào bóng đêm
Chạm nỗi buồn mặt đất
Sương mọng thành giọt chết
Xác cỏ mềm không trôi

Ngày mai anh về thôi
Gửi lời mưa biển nhạt
Ngày mai anh sẽ hát
Bài hát là xa em


Trước vườn xưa

Nép bên đường phố cũ
Đan thành nét vườn xưa
Mỏng mềm sương khói phủ
Dịu dàng tiếng dạ thưa

Ảnh sưu tầm
Với cuộc đời biến động
Người đi kẻ kế thừa
Sân phơi mùa lá rụng
Cổng khép ngày tiễn đưa

Quả chín òa cơn mưa
Hoa nở bừng khóm nắng
Vườn miên man tĩnh lặng
Rưng rưng mắt lá nhìn

Tôi sực nhớ ngày em
Rủ tôi về hái quả
Mẹ nhìn thương lặng lẽ
Vườn xanh ngỡ xanh hơn.

Ngày ấy không trở lại
Em và mẹ xa rồi
Trước vườn xưa đứng mãi
Tôi chẳng nhìn thấy tôi…


Gửi Nguyễn Trọng Tạo

Thời anh sống mỏi nhiều câu hỏi mệt
Đến thời tôi chín bỏ làm mười
Biên chế cõng mấy nhà thơ tầng trệt
Ăn nói cao hơn tầm thước con người

Thời tôi sống ruồi nhặng sành mâm cỗ
Họ hàng tôm vẫn lộn đít lên đầu
Chó ngoại hết thời ra kiếm ăn hè phố
Trẻ bụi đời lòng cạn mắt sâu

Thời tôi sống vô cảm điều trông thấy
Dọc đường quan mặt nạ mặt tiền
Những thầy tu hành đạo trên xe máy
Hẳn đường về cõi Lạc có gần thêm

Thời tôi sống giấc mơ vàng ô nhiễm
Trọc phú lập loè như đom đóm ma trơi
Tôi ươn bạc chay thiền phù phiếm
Anh tinh đời vờ một gã ham chơi

Thời tôi sống thương mình trơ cá gỗ
Nỏ tơi mang mà chẳng áo công hầu
Đất của cỏ thì trời cao gác trọ
Sợ miếng mồi như cá sợ mắc câu

Thời anh sống khác thời tôi sẽ viết
Sống thời tôi chín dễ nên mười
Nhưng không dễ sống mà không biết
Sống mà nghi mình có phải là người?

Ảnh sưu tầm
Huế, 1996

Nguồn: Tạp chí Sông Hương
             Thi ca.net
             NXB Lao Động, 2001

Không có nhận xét nào :