Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Tà Thiết ngày tôi đến

Hoàng Quý
                   Tặng Tà Thiết, tặng Bình Phước!

Trưa 20.7.2008 nhà nghiên cứu lịch sử Phan văn Dõng và em Thuý cán bộ khu bảo tồn đưa chúng tôi thăm rừng căn cứ kháng chiến Tà Thiết. Trước những chứng tích, lòng cảm động, tôi đề thơ ở rừng này. Nếu bài thơ chưa hay là bởi tài tôi kém cỏi. Xin cầu chúc cho lịch sử oai hùng không bao giờ bị lãng quên.


Ảnh sưu tầm

Nghe hơi gió quen thở trong rừng cây
Nghe như nắng thơm từng búp vương đầy
Tà Thiết! Tà Thiết! Trưa nay tôi đến
Người thiêng về trời!
Rừng thiêng còn đây!

Tôi ngắm ngẩn ngơ rặng xoài cổ kính
Một cây, hai cây, ba cây… năm cây…
Me xưa ai vun đã thành cổ thụ
Nhớ gì rơm rớm lá buồn ngơ ngây

Những căn lán nhỏ hiền như cổ tích
Sóc Cà rom xưa chả còn mấy người
Từng cửa hầm hoang choàng con mắt mở
Xưa thức vì người
Giờ, thức đợi ai?

Em gái đưa tôi luồn rừng Tà Thiết
Giọng như họa mi, giọng thanh tước hát
Kể mãi rừng xưa người xưa tình xưa
Trên chiếc bàn này hình đồ trận cuối
Trái tim mặt trận điểm nhịp đêm ngày
Biết bao binh đoàn, biết bao hướng tiến
Biết bao lo lắng, biết bao vỡ oà
Biết bao nhẫn nại, biết bao náo nức
Từ rừng ta về giành lấy Tự Do

Dường như tiếng súng gầm lên văng vẳng
Men theo tiếng em ửng trên tàn cây
Dường như thế đứng người thiêng còn đó
Ấm trong tiếng em hồng hào quanh đây

Tôi muốn gọi vang Tà Thiết! Tà Thiết!
Lại muốn riêng mình hôn muôn gió bay
Gọi những tên người dẫu người xa khuất
Trước nén hương trầm nghi ngút khói vây

Chỉ lát nữa thôi tôi về xa lắm
Liệu có lần thêm viếng lại nơi này
Nhưng, tôi sẽ mang bao nhiêu là nắng
Bao nhiêu huyền tích lưu hồn trong cây
Và mãi mang theo vô chừng gió thổi
Khâu những vui buồn năm, tháng trên tay…

Tà Thiết, 20/07/2008


Không có nhận xét nào :