Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

HÀO PHÓNG THỀM LỤC ĐỊA VÀ LỤC BÁT NGUYỄN THANH MỪNG


Nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng
Nguyễn Thanh Mừng còn có các bút danh: Ngư Tiều, Cẩm Tú, Châu Kim.

Ông sinh năm 1960 tại Hoài Ân, Bình Định.
Tác phẩm Thơ : Rượu đắng (Tập thơ), Khởi hành cùng ba mươi chín mùa xuân (Trưởng ca), Ngữ pháp gió (Tập thơ), Ly cà phê đại dương (Tập thơ). Riêng bài thơ "Hào phóng thềm lục địa", Nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng đoạt liên tiếp 2 lần Giải A của Quân chủng Hải quân về đề tài biển đảo; và Cuộc thi thơ - truyện ngắn của Tạp chí Văn nghệ Quân đội 2008 - 2009.

"Sau nhà thơ Đồng Đức Bốn khoảng hơn 10 năm về trước, tôi lại tìm ra được niềm tin vững chắc, rằng thơ Nguyễn Thanh Mừng hôm nay, là một trong những nhà thơ hiếm hoi của chúng ta, hội đủ khả năng để chuyển tải thành công tâm hồn phong phú và tinh tế của mình đến với đông đảo công chúng yêu thơ, chỉ bằng một bệ phóng giản dị - một bệ phóng chuyên dụng mà hiệu nghiệm, xưa cũ mà hiện đại - đó chính là thể thơ lục bát"
(Bằng Việt)


Hào phóng thềm lục địa

Ảnh sưu tầm
Chúng tôi đã vùa rất nhiều hình ảnh sang trọng của đại dương trút vào vần điệu xôm trò của những bữa tiệc thơ
Nào yến sào ngọc trai, nào đồi mồi san hô, nào cánh buồm tung mây ra khơi vào lộng
Tuy nhiên, hoa thả xuống nghĩa trang trong lòng biển Đông
Và câu chữ dâng lên linh hồn những người lính biệt tăm giữa sóng cao gió rộng
Dường như hãy còn quá mỏng
Dù điều ấy, có thể các anh không quan trọng!

Giữa trập trùng tình thế nguy nan các anh vật lộn cùng bão tố đại dương
Sau dòng điện nghẹn ngào về Bộ chỉ huy gửi lời chào vĩnh biệt
Chúng tôi vẫn trùm chăn đọc sách
Chúng tôi vẫn mở vi tính làm thơ
Thả vào diễn đàn sấm rung chớp giật
Những siêu thực, những tượng trưng, những hậu hiện đại, những tân hình thức
Bên cạnh việc đem tên những hành tinh lộng lẫy trên thiên hà ra mà lăng xê nhau
Thậm chí ai đó còn mang những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể con người ra mà phỉ báng nhau
Dù điều ấy, các anh không hề biết!

Những tiện nghi, những ngôn từ, những điều kiện sinh tồn tối thiểu của đời người
Các anh cứ giản lược hồn nhiên
Quen việc căng thân mình đầu sóng gió
Quen cơn bão đánh tên bằng con số
Tít một xóm làng còn có mẹ cha
Những tóc bạc lặng thầm mỗi đêm giao thừa, mỗi ngày kỵ giỗ
Người vợ trên đất liền của anh phải biết cách làm thế nào để không hóa đá
Đứa con trên đất liền của anh phải học cách chống chọi với sự trống trải của căn nhà thiếu đàn ông trước khi học chữ
Người yêu trên đất liền của anh bần thần trước chiếc nhẫn đính hôn…
Thửa ruộng xưa đất liền
Ngõ phố xưa đất liền
Và bao nhiêu thứ
Phải biết giấu nỗi đợi trông ở góc bờ nào?

Giữa lúc các anh thương nhớ cồn cào
Thèm một bát canh thiếu phụ
Thèm những tiếng trẻ bi bô bịt mắt bắt dê
Thèm nắm bàn tay người mình yêu tung tẩy dưới những giọt mưa
Chúng tôi ung dung tìm cách vặt lông bóng ngựa thời gian trong quán nhậu
Chúng tôi phức tạp hóa một khái niệm bình thường như kiểu dát kim cương cho cào cào châu chấu
Hoặc lột trần những thần tượng ra cợt nhả tung hê vết sẹo, nốt ruồi…

Cái cách các anh đón bão thế nào
Sẵn sàng trước tàu chìm giàn sập
Quấn quốc kỳ vào người vĩnh quyết
Kết chùm phao hoặc nhường can nhựa cho nhau trong lúc hết đợt sóng này đến đợt sóng kia quăng ngang quật dọc
Chúng tôi khó mà học được
Khi trời nước điên cuồng
Mọi trường phái cao siêu cũng thành bất lực
Mặt biển thiên đường hôm qua, hôm nay thành địa ngục

Ảnh sưu tầm
Ngày nào các anh đã chọn lựa cho mình một tuổi trẻ hiên ngang trước thềm lục địa lênh đênh
Ngày nào các anh đã ăn nhín nhịn thèm, dành nước ngọt và sữa đường cho những nạn nhân bốn phương trời các anh vừa cứu sống
Ngày nào các anh ươm bầu bí trong mây, trồng rau trên sóng
Chúng tôi rồng rắn trước thiên đình
Dựng một khát khao gây men hùng hồn cho đàn voi tư tưởng
Chui qua lỗ kim trại sáng tác Đà Lạt, Đại Lải, Nha Trang, Tam Đảo, Vũng Tàu…
Thậm chí đôi lúc cao hứng còn nhân danh đại diện cho dân tộc và nhân loại, thề độc lúc lồm cồm trong căn phòng điều hòa rượu bia ngất ngưởng
Những giá trị trường tồn của muôn đời sẽ được cất cánh bi hùng trong trường ca và tiểu thuyết trường thiên
Nếu không trao cho chúng tôi giải Nobel
Viện Hàn lâm Thụy Điển đích thị đồ mù lòa
Kẻ nảy mực cầm cân hóa quân thối tha vất vưởng

Những vòng nguyệt quế ơi, xin người hãy anh minh
Tìm địa chỉ những tâm hồn hào phóng
Dẫu các anh chỉ còn là gió sóng!

Ảnh sưu tấm
Chúng tôi đang hướng mặt về phía các anh
Đặng tìm ra một khoan dung tỉnh thức
Nghe những cơn bão điên cuồng vẫn khôn nguôi phía trước
Những dự án nhập nhằng ẩn danh vì dân vì nước
Tiếng đồng tiền chảy vô két bọn ma-phi-a
Thật xúc phạm nếu đem so với tiếng sột soạt của đồng lương phong phanh thời lạm phát
Của đau đớn đồng tiền tử tuất
Bìu ríu cõi dương trần

Chúng tôi đã đi bao nhiêu ngày đàng, đọc bao nhiêu pho sách để kiên trì thức cùng trang viết
Nhưng khó mà học được cách bền gan của người thân các anh
Có một người cha từ miền Bắc đi dọc về Nam ghé những bến cảng mà con mình từng trải qua ngắn ngủi đời lính hải quân
Có một người vợ, có một đứa con vẫn quen ngồi viết thư và quen ra ngõ chờ thư
Có một người yêu vẫn đêm đêm lau chùi mặt nhẫn
Cầu ước nụ hôn xưa
Như chiếc mỏ neo buông vào lòng cảng
Có thể nào nguội tắt niềm hy vọng
Họ thắp đến cạn cùng ngọn lửa tin yêu
Rằng các anh lưu lạc ở một ghềnh thác An Tiêm hay Robinson nào đó
Sẽ đột ngột trở về dù ba trăm sáu lăm ngày, ba nghìn sáu trăm năm chục ngày, hoặc lâu hơn nữa

Sẽ trở về với con thuyền dưa đỏ
Bày lên mâm cỗ Nguyên đán những căn nhà giàn DK1 đoàn M71 đồng đội các anh trước khi về với mẹ cha, về với vợ con
Tiếng reo dội suốt trời cao biển rộng
Lúc ấy như thực thụ những chiến binh, chúng tôi đã đi dọc Trường Sa Hoàng Sa, dọc những đảo nổi đảo chìm, dọc theo nhiều biến động
Chúng tôi không đẽo gọt ký tự mỹ miều của những kẻ trùm chăn
Chúng tôi không ù òa ảo thuật với mớ triết luận cũ rích lăng nhăng
Không cưỡng bức thiên nhiên bằng ngôn từ hóa chất
Chúng tôi vừa giở lịch sử nước nhà vừa bước theo dấu chân của người lính Bãi Cát Vàng đôi chiếu đòn tre đi khai thác tài nguyên mấy trăm năm trước
Dựng câu thơ thành cột mốc chủ quyền
Rằng cha ông vươn mình ra biển lớn
Chểnh mảng nào cũng đắc tội với tổ tiên
Những đọi máu truyền đời qua bài văn tế sống
Hưng vong những vương triều vận mệnh chốn tiền duyên…

Chúng tôi vùa rất nhiều muối của đại dương làm gia vị cho những bữa tiệc thơ
Dù một nghìn câu, có thể chín trăm chín chín rưỡi câu hãy còn nhạt thếch
Dự báo cuồng phong vẫn không ngừng
Nghiệp văn chương khắc nghiệt này không cho phép chúng tôi khôn ngoan ẩn nấp theo cách người mưu sinh, đem băng hoại đến từng trang viết
Đồng đội các anh sẽ không khó khăn nhiều khi vớt chúng tôi lên và lai dắt phương tiện hành nghề của chúng tôi như lai dắt những nạn nhân
Rồi nhường cho sữa đường, nước ngọt
Nhường chỗ ngồi tốt nhất trong khoang tàu nơi câu lạc bộ sĩ quan
Khi cập bờ chúng tôi sẽ khóc
Chúng tôi không mất tăm vào lòng biển nhưng mất tăm trước định mệnh văn đàn
Dù chúng tôi tiếp tục hò hét lập lòe tiếp tục được tài trợ rong ruổi vênh vang
Tiếp tục vỗ ngực xưng tên nhân danh cát bụi bùn lầy trong khi tìm mọi cách chui vào lầu son gác tía
Tiếp tục tự lìa xa chân trời trượng nghĩa

Có thể chúng tôi canh cánh món nợ vô hình trong sa mạc lãng quên
Dù các anh không hề đếm xỉa
Hào phóng thềm lục địa!

Vũng Tàu-TP Hồ Chí Minh, tháng 6.2008


Đám cưới Huyền Trân

                                                 Ảnh sưu tầm

Nghe đồn vua xứ Chà Bàn
Dâng miền Ô Lý rước nàng vu quy
Tôi mang rượu đến biên thuỳ
Hắt lên mây trắng biệt ly cả cười 
Thân không tấc đất cắm dùi
Bể sông thi phú trăng trời phong sương
Cắn răng nhường bậc đế vương
Gươm cùn quẳng xuống vệ đường nhân duyên

Thôi nàng hãy tạm nguôi quên
Tôi chàng trai Việt còn trên đời này
Quyết thâu trăm họ về tay
Binh nhung ruổi chốn lưu đày tìm nhau


Đất vua

Ảnh sưu tầm


Anh về thăm lại hoàng cung
thành cao đã phế sân rồng đã hoang
đoái nhìn mấy dặm quan san
áo anh bay lẫn ráng vàng uy nghiêm
Giang hồ dừng bước một đêm
trúc sen là lính cỏ bìm là ngai
kíp ban ngự tửu trong ngoài
mời sông mời núi mời ai tương phùng
Bóng em xa ngọn đèn chong
vai gầy tóc rối ẵm bồng con thơ
truyền quân mã rước một giờ
ngôi trời cô lẻ trẫm chờ ái khanh


Phố cũ hoa vàng

Ảnh sưu tầm

Ai lên phố cũ hoa vàng
Cung thành xe ngựa dặm đàng dư ba
Tôi cầm nhành táo đi ra
Em trong ảo giác như là sương bay.
Dòng thơ nép bóng trăng gầy
Dành cho tôi cả tháng ngày không tôi
Từ khi người chửa gặp người
Đã ghi lên tận mây trời tên nhau.
Biết đời rồi sẽ bể dâu
sao lòng muốn nói một câu vĩnh hằng
Em về nâng cốc trăm năm
Rượu thời gian sánh ướt đầm tay tôi.


Sim trên hè phố

Sim ơi, còn nhớ ta không
xưa ta và bạn sống trong thung đồi
sau cơn lăn lóc vô hồi
bây giờ gặp lại ở nơi thị thành
Ta còn tí đỉnh tóc xanh
bạn còn chút ít ngọt lành mà thôi
nép bên hồng tía chợ trời
cúi đầu trước những tiếng đời chê khen
Ngoảnh về non lặng suối hiền
thương cây nhớ cội đã biền biệt xa
mai này cát bụi nhập nhoà
biết ai còn nhận ai là cố tri

Ảnh sưu tầm

Rượu nguyện

Một Thăng Long một Đồ Bàn
một hương lửa ấy một than tro này
một mùi vương đế ngất ngây
một phiêu du trắng mây bay cuối trời

Thánh nhân im lặng mỉm cười
nụ cười sông bể toả lời vô biên
còn tôi giọt nước huyên thuyên
văn chương róc rách dại điên cát bùn

Một vàng son một dế giun
người vay thiên sứ kẻ hùn sa tăng
tôi ôm rượu hú gọi trăng
nhờ trăng rót xuống vĩnh hằng làm tin


Bên sườn núi

Rằng từ sỏi đá sim mua
mẹ tôi đã xếp nắng mưa thành làng
củ gừng ngậm một đa mang
vùi vào trăng khuyết trăng tàn mà cay
Tôi cầm gió cộ sương gầy
hỏi bao muối mặn vun đầy trăm năm
giếng nguồn thành cả rượu tăm
mặt người thương mến hóa rằm trong nhau
Tôi nâng giọng nói nặng sâu
tiếng thô tiếng mộc nên châu nên trầm
ở nơi vắng cách nhân sâm
sắn khoai đĩnh đạc tri âm với trời

Ảnh sưu tầm

Nguồn: Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh
             Thi viện
             Tạp chí Văn nghệ Quân đội


Không có nhận xét nào :