Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Mơ trắng

Hoàng Quý
                 Kính tặng nhà thơ Phạm Tiến Duật

Nhà thơ Phạm Tiến Duật
Cuối năm 2003, tôi ra Hà Nội dự Lễ trao Giải thưởng Văn học của năm cho tập thơ "Ngang qua cánh đồng". Anh Phạm Tiến Duật chờ tôi ở sân nhà 51 Trần Hưng Đạo. Ôm lấy tôi, anh nói: "Đồng hương của anh, đồng đội Trường Sơn của anh...". Hôm ấy, anh tặng tôi bó hoa to lắm. Sau khi nghe tôi đọc đáp từ và hiến tặng toàn bộ tiền giải thưởng cho Hội nạn nhân chất độc da cam/ dioxin Việt Nam. anh rưng rưng "Yêu em lắm!". Giáo sư - Họa sĩ Giáng Hương, Chủ tịch Ủy ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam báo tin " Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh Phú Thọ điện về sẽ đón em về thăm quê". Anh Duật bảo với Nhạc sĩ Cao Khắc Thùy " Để Quý ngồi với mình", rồi bắt tôi ngồi cùng xe với anh. Đoàn về đến Thành phố Việt Trì, trời đã tối. Bữa cơm có xôi nhân hạt trám, có một mâm quả cọ ỏm, đặc sản trung du. Ngày về ấy tôi không thể nào quên được. Bè bạn, tình quê theo tôi mãi.
Quay xuôi Hà Nội, anh Duật vẫn giữ tôi ngồi cùng xe với anh. Trên đường, bỗng anh trầm ngâm: "Quê hương yêu em, có khi hơn cả anh, anh sai gì nhỉ". Tôi bảo "Không phải, quê hương yêu mọi đứa con, tất nhiên những đứa con hết lòng yêu quê". Anh rầu rầu:"Mình có lỗi với quê nhiều quá".
Trưa ngày 15/ 11/ 2007 nhà thơ Nguyễn Đình Chiến gọi điện từ Hà Nội: " Anh Duật yếu lắm. Sự sống chỉ tính từng ngày". Tôi rất buồn. Tôi viết "Mơ trắng". Tôi không biết làm gì hơn.
Phạm Tiến Duật mất lúc 8 giờ 49 phút ngày 4/ 12/ 2007 tại Quân y viện 108 trong sự tiếc thương của đồng đội, của người thân, của bạn bè.
Ít năm sau, Họa sĩ Đỗ Dũng và bạn hữu xây Nhà Lưu niệm Phạm Tiến Duật trên quê hương Phú Thọ, nơi anh sinh ra, nơi anh ra đi, nơi anh trở thành "Con chim lửa của Trường Sơn"! 
Hoàng Quý
  


Bây giờ
Màu trắng dịu hơn
Màu trắng bay vòng lên không chói chang anh nữa
Ga, gối trắng xanh xao
Phòng bệnh trắng xanh xao
Những giọt dịch truyền trắng trong như lệ rỏ
Bè bạn vây quanh ai cũng khẽ khàng hơn
Nhìn trắng


Bây giờ
Những cô thanh niên xung phong hát trêu anh thuở nào
Người đã già và người xa khuất
Người đã trắng nấm mồ con con ở Thạch Kim, Đồng Lộc
Chỉ câu hát cái đêm các cô vá cung đường bom dội nát
Còn như mây trắng xôn xao

Những tiểu đội zin vượt Khe Ve, Ngầm A, dốc Bò Toài...
Những chiếc xe sứt sẹo lấm lem gió tràn qua kính vỡ
Những đồng chí lái chính, đồng chí lái phụ
Giờ đâu?

Anh thắp đèn
Thắp bao tin yêu
Đèn đã cháy
Và tin yêu lấp lánh
Cái giọt đèn xuyên đêm màu ớt chín
Rung rinh trên trái nhót vườn anh
Và, cháy đỏ ngày anh về với mẹ

"Sống sáu mươi bảy tuổi là tốt rồi"(1)
Anh nuối ngoái như tỏ lời thể tất
Anh nuối ngoái như lời chào từ biệt
Bao giận lẫy, chạm va thường nhật
Đâu có quan trọng gì
Còn kia
Câu thơ xanh tươi kia
Tung lên bao nhiêu tàn lửa đỏ
Lan từ Đông sang Tây Trường Sơn
Lan từ bạn qua tôi
Và chang chói áo rêu những binh đoàn ra trận
Cánh bướm mỏng bay mềm khe nước cạn
Còn bay!

Bây giờ
Màu trắng ru anh
Xuyên rất nhẹ qua những vòng chớp trắng
Lên vô tận
Lên một trời rất xa...


Ảnh sưu tầm
 15 tháng 11 năm 2007
(1): Câu nói cuối của Nhà thơ Phạm Tiến Duật trước ngày mất.

Không có nhận xét nào :