Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Gửi Chế

Hoàng Quý


Ảnh sưu tầm
Tôi đối diện tàn đêm trang giấy trắng
Thi tứ đâu?
Thi tứ nấp đâu rồi?
Ngõ - ngách - người gió thổi tê tháng Chạp
Lại một đêm vụt trôi quá mau!


Tôi đọc lại những bài thơ tôi viết
Khi anh gieo đã cả mấy nghìn trang
Cái số đếm khô queo!
Có là nhiều, hay ít?
Thêm chút muối thì biển có mặn hơn?

Trang giấy ma trơi
Tôi - và trang giấy trắng
Cứ trơ ra trắng toát một màu
Đâu chữ bắt đầu
Đâu từ kết thúc
Ý và lòng buộc trói trốn tìm nhau...

Anh gieo hạt thơ riêng năm mới 16 tuổi
Với rất nhiều hối thúc của lương tri
Đã khóc những ma Hời, những thành Chăm đổ nát
"Bao cô hồn vẫn sống tháng ngày qua" (1)

Anh tuột hết áo quần nằm trên điện ngọc (2)
"Hai tay cuồng vơ níu áo muôn tiên" (3)
Điện ngọc ấy lưng có nhòe hơi lửa
Xiêm áo tiên nào cợt trong cõi thiêng?

Ánh sáng từ trời
Hạt phù sa tận suối
Cứ đêm đêm đục ruỗng cả lòng người
Một mái chèo con
Chiến thuyền độc mộc
Anh trầm mình lặng lẽ ra khơi

Đã hát
Đã cười
Đã lặng im
Đã khóc
Tìm lòng yêu khắp nẻo đầu thai
Đã vắt xác
Đã đầm đìa xương thịt
"Là cái cân nhỏ xíu lại cân đời" (4)

Anh từng hỏi nghìn lần liệu thơ kia có ích
Thơ làm gì trên chốn bể dâu
Để nhận ra rằng
"Đừng chờ câu thơ làm anh vĩnh cửu" (5)
Thương kiếp tằm "... nào có nhởn nhơ" đâu!

Anh đã thiên thai
Chốn trần tôi bỏ cửa
Cao xanh ư?
Thơ phú có là gì?
Có ai ép các anh đâu hỡi những Nhà - Thơ - Việt
Mà dong buồm
Mà đè sóng lao đi!...

 Cuối Chạp, 2001
(1), (2), (3), (4), (5): Ý và những câu thơ Chế Lan Viên.