Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Trong miền thơ Hồ Dzếnh

Hồ Dzếnh
Nhà thơ Hồ Dzếnh
(1916 - 1991)

"Tâm hồn của Hồ Dzếnh như một hạt "lệ ngọc" được kết tinh từ cuộc đời lam lũ của cha, của mẹ, của bản thân ông... Là một thi sĩ tài hoa nhưng lại hòa làm một với những con người nghèo khổ dưới đáy xã hội, yêu thương con người với tất cả tấm lòng, khiêm nhường như " bông lúa chín cúi thấp đầu xuống", để cho trái tim được cười khóc hồn nhiên như chính nó đang là thế... Mặc dù không phải là một nhà cách tân như Hàn Mặc Tử hay Bích khê, không phải là nhà thơ giàu triết lí như Huy Cận hay Chế Lan Viên, cũng không phải là người cầm cờ như Tố Hữu, vậy mà Hồ Dzếnh, chỉ bằng  một thứ thơ chứa chan tình cảm, đã thực sự chinh phục được trái tim của đông đảo bạn đọc..."
( Trích: Kiều Văn - Hồ Dzếnh thơ, NXB Đồng Nai, 1997)

Nước chảy chân cầu
Ảnh sưu tầm
Quê em xa thắm màu mây gió
Buồn vút không gian, mất định kỳ!
Em có mơ về năm tháng cũ
Âm thầm, nghe tiếc phút giây đi!

Nước chảy đôi dòng cuốn sóng mau
Bao phen lá úa rụng chân cầu
Lá theo dòng nước, ngày theo tháng
lặng lẽ như mang nỗi cảm sầu

Mây nước vô tình, lãnh đạm trôi
Tình không giống nước, tình không xuôi
Bao lần lá thắm xuôi theo nước
Nước chảy, tình duyên ở với người

Chân cầu cắm giữ ngày ly biệt
Mây nước vô tình, lãnh đạm trôi
Nước chảy, mây tan, tình bất diệt
Tình theo bước khách bốn phương trời.

Trở lại
          Les roses comme avant palpitent. come avant (1)


Ảnh sưu tầm


Trời trong đến nỗi không mây
Cây im đến nỗi bóng đầy mặt sân
Tôi về giữa xứ bâng khuâng
Nghe thơ lục bát gieo vần nhớ xưa
Chạy dài lớp bí, dàn nho
Vẳng nghe dấu cũ, hồn mơ đương tàn
Mộng lòng xây giữa nhân gian
Một căn nhà nhỏ, mấy giàn trầu không
Những người tôi vẽ chưa xong
Thi nhau trên bức bình phong méo đầu
Phẳng lì ngõ trước, ao sau
Đêm đêm cá đớp trăng sầu, đêm đêm...

Con người tôi gọi bằng Em
Nhớ tôi nhưng cũng thành duyên lâu rồi
Mộng tàn, nước chảy, mây trôi
Tôi lui hồn lại nhưng đời đã xa!

(1): Những bóng hồng như xưa xao xuyến, như xưa.

Chiều

Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây


Ảnh sưu tầm


Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ
Chất trong hồn chiều nay?

Tôi là người lữ khách
Màu chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là Rừng
Ngỡ hồn mình là Mây

Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây...



Lời chuông nguyện
          Trinh tiết trong ngời
          Hoa huệ của đời
          Bên người, một đóa hoa tươi
          Bao nhiêu hoa thế rã rời hết hương.


Ảnh sưu tầm

Lệ nến đêm qua ứa mấy dòng
Chín hồi chuông nguyện khóc trên không
Nàng đi êm lặng như nàng sống
Tóc vẫn thơm nguyên, má vẫn hồng

Sao khuya chứng giám giờ ly biệt
Bóng lạnh lùng nghe tiếng ngậm ngùi
Đời ở ngoài kia êm ấm quá!
Từng đoàn, đôi lứa hẹn nhau vui

Ta lấy gì đây để khóc nhau?
Hoa buồn mấy đóa, nhớ đôi câu?
Hay ta se cả đời ta lại
Để chép đưa ai khúc nhạc sầu?

Không, không, tất cả đều nhân thế
Tất cả thơ, hoa, mĩ phẩm đời
Mà áng trinh xưa không muốn để
Linh hồn vô giá bợn màu tươi

Ta biết tuy nàng chỉ muốn ôm
Bốn mùa tươi sáng, chỉ mê hôn
Đôi bàn chân Chúa, và mong uống
Tất cả đau thương của suối hồn

Ta nỡ lòng nào để tủi nhau
Những hồn băng tuyết vẫn hay đau
Bằng muôn thức quý, đời ta mọn
So với trời hoa vĩnh viễn màu

Chuông nguyện thương ai khóc dưới đời?
Trước hàng nến trắng, khóm hoa tươi
Ta nghe tiếng gọi từng mây vắng:
"Em đợi anh lên hát lễ Trời"!


Tưởng chuyện ngàn sau
Ảnh sưu tầm

Nằm đây tưởng chuyện ngàn sau
Lung linh nến cháy hai đầu áo quan
Gió lìa cánh lá không vang
Tin ta vĩnh quyết, trần gian hững hờ!
Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ
Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau!
Người về gối rét nằm đau
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương
Chiều nào mây vọng hồi chuông
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mải mê
Hay tin ta lỗi câu thề
Nghìn thu xa vắng ra về trước ai
Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai
Cảm thương sông nước, ghi bài điếu tang!
Ngựa gầy, bóng gió mênh mang
Cờ đen lối cũ, cây vàng nẻo xa...
Ta nằm trong ván trông ra
Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười!
Ta toan... giận dỗi xa đời
Chợt hay, khăn liệm quanh người vẫn thơm!
Nát thân không nát nổi hồn
Lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau!


Nguồn: Hồ Dzếnh thơ, NXB Đồng Nai, 1997

Không có nhận xét nào :