Thứ Tư, 21 tháng 12, 2016

Goi người

Hoàng Quý


(Ảnh sưu tầm)
Bãi khách ấy có rất nhiều săng lẻ
Đêm dừng chân ngửa mặt lên trời
Cánh cõng mắc như thuyền chợt đi, chợt đến
Có ai người trở lại nữa hay thôi?!

Tôi từng trú rừng kia một ngày xa ngái
Hái đầy tay những trái giòn xanh
Chiều hút tầm bom, mặt mày xạm khói
Đã cười đùa toàn những chuyện huyên thuyên

Trời trở rét úp thìa cho bớt rét
Túm tít xem trăng, trăng đã qua trời
Sương ướt giọt quờ tay sang võng cạnh
Trong đám chiều qua có đứa đi rồi

Tôi từng khóc một chiều bãi khách
Thằng bạn người Nùng chết tuổi thanh niên
Cơn sốt rét bất ngờ không thuốc
Bó theo người độc tấm tăng con

Có những cuộc đời như trăng khuyết tuổi
Tất tật mang cho không toan tính điều gì
Bãi khách ấy
Vạt rừng săng lẻ ấy
Bao người đi qua...

Đồng đội tôi giờ thưa thớt cả
Đứa cấy ruộng quê
Đứa tất tả thị thành
Tôi chỉ muốn gào to trước cánh rừng xưa cũ
Có ai về mắc võng với tôi không?...

Không có nhận xét nào :