![]() |
(Ảnh sưu tầm) |
Những mũ rơm mũ lá một thời
Mẹ đan cho giờ không đội nữa
Trời thì xanh
Biển thì xanh
Cỏ thì xanh
Tiếng gọi tôi lên thác xuống ghềnh
Tôi vật vã tạ từ rơm rạ
Đi tìm miền mong!
Tôi đi qua rất nhiều thành phố đẹp
Gặp chú bé đánh giày nằm không chiếu chăn
Tôi nói: - Hãy cho tôi ngủ cùng
Chú bé nói: - Trời lạnh lắm, lạnh không ngủ được
Lề đường đâu giành cho anh
Con đường đâu làm chồn chân anh
Mặt đất đầy gai đầy cỏ độc
Xin cảm phiền
Tôi đang mơ ngày xanh...
Tôi gặp lão ngư ngồi chờ con nước
Chìa tay xin con cá nướng ăn
Ông bảo: - Biển chẳng mấy ngày yên
Con cá nhỏ vẩy cũng đầy muối mặn
Những con thuyền bé bỏng
Những kẻ gieo lưới thảy đều bé bỏng
Biển bao nhiêu giông tố vây người...
Anh dõi chân trời
Biển bao nhiêu sóng thế
Cả đời ta úp mặt vào sóng bể
Mỗi triều lên hốc hác mặt người...
Có chàng trai miền Thượng hỏi tôi
Đất quê anh có khác?
Rừng quê anh có khác?
Đất quê núi vừa ngắn vừa dốc
Rừng kiệt xơ, cây cũng bỏ rừng đi
Con gấu buồn liếm tay như liếm mật
Lối băng rừng thưa lốt chân voi
Đàn vượn hay đùa chiều không hú nữa
Lá xanh soi mặt người
Cao như trời
Xa xôi như trời
Rừng nghi ngại cả bầy chim lót ổ!
Mây lang thang bay, bay, bay, bay...
Tôi nhìn anh lặng không nói được!
Băng về miền đồng bằng bát ngát
Thuyền trôi
Thuyền trôi
Thuyền như lá. Trôi...
Người thợ cày bảo tôi
Thành phố các anh nườm nượp mặt người
Sao hát nhiều đến thế
Sau bao mũ áo
Người nói năng nhiều
Anh có như loài đãi bôi?
Xin từ tạ sau lưng phút trông chờ của mẹ
Đội - lên - miền - mũ - áo - Người
Gặp câu hỏi rừng, câu hỏi Người, câu hỏi biển
Câu chú bé đánh giày trong cái đêm giá lạnh
Trời xanh như thế ư, xa như thế ư?
Mẹ ơi!
Cuối dặm trường khao khát
Miền yêu thương heo hắt trong đời!...
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét