Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

TUỔI TRẺ

Nhà thơ Trịnh Sơn
(Ảnh do Trần Đình Lương chụp -2009)

Bộ ba trường thi hợp thành khối phún thạch Trịnh Sơn, tôi đã giới thiệu gần đây gồm: "Scarlet Áo xanh", "Đứa bé", và bây giờ là "Tuổi trẻ".
Tuổi trẻ. Chỉ hai tiếng ấy vang lên hy vọng, tri thức, vẻ đẹp, sự tươi trẻ và tráng kiện, niềm yêu tin và những chờ mong... Nhưng, cũng hai tiếng ấy, có không, nhiều xa xót, ngờ vực, mong manh và cả những gãy, vỡ ngay trong lòng tuổi trẻ. Lớp lớp cha anh, rồi anh, rồi tôi, chúng ta, đã không luyến tiếc hay toan tính trong cuộc chiến mà ta đinh ninh vĩ đại, là sẽ mang lại tương lai tươi sáng cho đời đời con cháu chúng ta, là sẽ vĩnh viễn không còn xã hội người bóc lột người, là... và là... Chúng ta son phấn bằng hàng núi những mĩ từ với niềm tin không cặn bã. Tôi muốn hỏi: Có không, ngay đây, những gãy vỡ ngay trong lòng tuổi trẻ? Ai? Vì sao? Đừng dối trá! Anh, Tôi, Chúng ta, không thể vô can!
Hoàng Quý 

Trịnh Sơn


Ảnh sưu tầm

Em đừng xa xót khi đọc thơ anh
Những câu thơ quá gầy
Xanh xao chiếc giường tầng ký túc xá lỏng bỏng gói mỳ tôm lót dạ
Chiếc giường quên kẽo cọt
Bập bùng mạch đập lãi giun mỗi năm sổ một lần
Nhưng mỗi ngày,
Chúng ta phải ăn ít nhất hai lần

Những câu thơ quá gầy
Như cuộc đời anh vậy

Cây me già sân trường mùa hoa thơm
Tóc em vướng tơ sâu non hít hà
Giật mình
Lỡ tay giết một sắc màu vô tội

Em đừng ôm mặt khi đọc thơ anh
Nước mắt không thể nào ồn ào như thác
Giọt buồn giọt vui giọt cay giọt bùi giọt rưng rức giọt ngậm ngùi
Mưa tháng sáu những buổi chiều dạy kèm chưa kịp về
Thẩn thơ thèm tấm nylon đường xa ba bốn đứa

Những câu thơ đầy mưa
Dầm thấm nhau tháng sáu hát Nguyên Sa mộng nguyên sơ trong mùng

Quán hàng rong mình ghé mấy lần
Một chiều em bỏ quên chiếc nón
Xe bus hẹn giờ phố đông không chờ

Em đừng bịt mũi mỗi lần đọc thơ anh
Ẩm mốc giấy vụn góc nhà vệ sinh tập thể
Cuộc đời mình vàng vội đuổi xô lơ mơ cấu xé
Thảnh thơi nào bằng phút trút bụi cọ kỳ lạnh ngắt
Nước
Nước
Nước
Tắm anh
Tắm em
Tắm dấu sắc dấu huyền
Tắm vần bằng vần trắc


Ảnh sưu tầm



Mẹ ơi
Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con
Trắng toát giọt mồ hôi im bặt

Ước mơ của cánh dơi em biết không
Thơm lừng mọc mời trái chín

Có những ước mơ đẻ ra trong bầm dập mồi vờn thú
Đợi chờ răng nhọn chìm ngập
Kéo dài nỗi đau loanh quanh bước chân chạy trốn

Những câu thơ lấm bùn
Tóc rối biếng lười tay vuốt

Ta đã sống những ngày như thế
Hốc trọ đời mơ mộng viễn vông
Mong mặt trời không chùng chân phố
Mong mặt người thôi níu chân cong

Mẹ ơi
Đêm cuối năm buồn hiu hắt phố người dưng
Pháo lén trong tiếng mớ ngủ thằng bạn xa nhà

Chui lủi giấc mơ cuộn tròn vượt đèn đỏ
Nửa đêm thưa người
Con giẫy chết trong vũng vô tâm và yếu đuối của con
Người trên đầu người bên hông người dưới chân
Thời gian bình thường
Thời gian ngán ngẩm
Lặp đi lặp lại nỗi day dứt mỗi khi vào siêu thị

Mẹ ơi
Con dốc trườn lưng mẹ dẫn về đâu
Bụ bẫm con loay hoay mối tình đầu

Áo vàng này mừng sinh nhật em
Thức nguyên đêm anh nắn nót ngọn nến hồng
Ngày mai
Không thắp
Chất xám chạy sô ngã ba ngã tư đường cao tốc
Vụn gió thổi về lóng lánh mắt bồ câu
Ngày mai
Phiến ngói nâu sân trường tìm dấu chân anh buổi sáng
Không thấy
Chạng vạng đêm qua nuốt áo trắng mất rồi

Ảnh sưu tầm
Mặt trời hôm qua
Ngày hôm qua
Vén một đêm ngã dài con dốc
Rách nát
Chông chênh
Mông mênh
Cô độc
Cánh thiên thần không mọc sau bờ vai tan hoang
Ú ớ đam mê nuôi xác thân vô cảm
Người lạnh hơn đêm lạnh
Bóng tròn trăng quên rằm

Đừng đỏ mặt khi đọc thơ anh
Trụi trần tình yêu không bao giờ cần vỏ bọc
Vú ấy môi ấy mông ấy của những đứa bé Trung Đông đói rách
Bản năng nhỏ giọt trên uẩn ức chiến tranh
Bao nhiêu cô gái đã ngậm tay bạn mình tưởng môi hôn của một người trai trẻ
Những hố bom đức hạnh
Khoét sâu vết bầm tím
Những hố bom còn trinh
Mười ngón chân bấu buồn thùy mị
Thỉnh thoảng chúng ta bị níu lại giữa đường
Một bàn tay cầu khẩn
Tặc lưỡi
- Áo hoàng hoa
mua đã mua rồi

- nhè nhẹ anh ơi
tay em mỏng mảnh
lửa mong manh oằn mình qua bão

Trôi thì trôi
Thuyền không quen lụy cánh buồm

Đạp xe dưới trăng
Con đường bỗng hóa dòng sông
Em cũng buồm mà anh cũng buồm
Thời gian là gió

Trôi về phía có khu vườn hoa sứ
Trắng muốt hương hé nụ
Trắng muốt
Có thể nào tóc em đừng xõa vào tôi như mây quên thả lưng trời
Cho lũ cây hai bên đường đứng lại
Cho thanh xuân đứng lại
Xin mưa vừa một vòng tay bổi hổi


Ảnh sưu tầm


Trôi thì trôi
Thành phố dư cánh đồng và vầng trăng trong thư viện
Góc công viên
Vắng dần những chuyến xe bắp nướng mỗi chiều
Cả cuộc đời chúng ta
Ruộng bậc thang ngang thềm thế kỷ
Khát cháy cổ bánh mì nóng Sài Gòn
Sóng biển Đông tạt muối phía không nồng

Áo xanh này anh dành cho em
Áo xanh này anh dành cho tôi
Mùa hè đỏ lợm cánh phượng già ươn ướt

Dập dìu Tây Nguyên dập dìu Bô-xít
Dập dìu rơm thơm dập dìu sắt thép
Dập dìu bầy chim rủ cánh vào lồng

Mai
Em về đâu
Con phố nhỏ nhớ khập khềnh guốc ngọt
Tháng quân trường dai dẵng dấu giày khôn
Chúng ta lớn
Đến ngày chúng ta lớn
Ngang mắt nhìn mùa xưa đã mùa sau

Mai
Em về đâu
Ngựa hồng con trai vắt kiệt móng chân sau tấm vé
Ngựa tơ non con gái ngoảnh mặt gồng lưng chưng hửng Ngọc Hân
Ngựa Gióng về trời trứng ngủ quên

Mai
Em về đâu
Khi tách café buổi sáng vừa cạn
Tôi biết
Một ngày của mình đã mất

Đã mất
Khi chưa kịp qua

Hai bàn chân bước phải bước trên con đường năm này năm kia
Hai con mắt nhìn về phía xa thật xa

Có em hay không cuối chân trời ấy
Có hạnh phúc hay không cuối chân trời ấy
Có tôi hay không cuối chân trời ấy

Mỗi ngày bão lũ nhiều hơn
Mỗi ngày chiến tranh nhiều hơn
Mỗi ngày dịch bệnh nhiều hơn

Tách café buổi sáng vẫn đắng vẫn ngọt vẫn đá tan
Vẫn bàn tay em nhẫn nại khuấy đều
Vẫn huyên thuyên phố thị trên bàn tay người bán báo

Vẫn tôi run bắn theo nhịp điện thoại rung
Vẫn phấp phỏng mồ hôi chờ giờ chảy xuống

Rất có thể không có cơ hội cho mồ hôi rơi
Rất có thể tách café sáng mai chưa kịp ra đời

Quặt quẹo tâm hồn nhiều kẻ ăn không ngồi rồi
Bỏ đồng xu vào những chiếc nón quặt quẹo
Có bao giờ anh nghĩ rằng những đồng xu ấy dành cho anh một ngày nào ấy

Những đồng xu leng keng leng keng xoay vòng
Đi tong buổi sáng
Phóng vùn vụt nối đuôi vào sở làm

Một ngày có đủ đắng và ngọt cười vui và nước mắt
Bình thường tách café buổi sáng

Em nhé,
đừng bao giờ quên thơm

Tìm chỗ đậu cho một chiếc lá ngủ
Ấy, niềm vui của gió
Ngày nứt ra từ nụ mầm vừa mọc
Ai bảo mặt trời không lửa thắp sau lưng

Phần đất tôi kiến tìm đường làm tổ
Thành quách ùn ùn dễ vỡ
Thiếu bàn chân em oan từ độ Dế mèn
Thênh thang
Thênh thang
Chúng ta học được gì từ đường đi loài kiến

Em đừng bướng bỉnh khi đọc thơ anh
Bím tóc nghiêng hôn hoàng vào tối
Máng xối nhà trọ tuôn tuôn tuôn nông nổi
Vẫn chưa quên giọt khờ dại phía mình
“em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”
Khánh Ly kéo buổi chiều Trịnh về ban mai ban mai

Lửa em ơi cháy ngược cháy ngược
Niềm tin sót đáy ngực
Hôn nhau đừng nhắm mắt
Len lén nhìn trò đuổi bắt thời gian

Chúng ta con Lạc cháu Hồng
Chúng ta cùng một Mẹ
Yêu nhau yêu nhau làm sao máu đỏ da vàng
Cơm áo gạo tiền ngậm ngùi toan tính
Chuyến xe đưa anh về đồi xa
Nôi đong đưa giấc mơ có ngôi nhà hoa vàng
Có gió
Có sông
Không có cửa
Lãng vãng năm này sang năm khác
Lãng vãng pháo ghi âm
Nửa cuộc đời ta làm được gì

Thiên thu ngồm ngoàm miếng bánh ngon
Bàn tay mỏng mảnh mong manh
Một đêm len lén ngún thành ngọn lửa
Chạm đá đá vỡ
Chạm mưa mưa không ướt
Chạm mất mất lại còn
Chạm tôi tôi mênh mông
Chạm mênh mông mênh mông trốn vào trong ngực

Mẹ ơi
Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con
Trắng toát giọt mồ hôi im bặt

Hừng hực khổ đau và hạnh phúc
Ngày hôm qua còn lại trong oàm oạp tiếng ếch kêu trời

Đừng khóc em đừng khóc
Ngọn sáo cứa trăng bên kia hồ
Bên này
Mỵ Nương đã ngủ
Trong giấc mơ của nàng
Trương Chi
Tan
Hạnh phúc


Ảnh sưu tầm
2009,
TS.

Nguồn: Trịnh Sơn, NXB Hội Nhà văn, 2010


Không có nhận xét nào :