Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

Những người đàn bà đan lưới

Hoàng Quý 

(Ảnh sưu tầm)

Họ vẫn ngồi ở đấy
Hơn ba mươi năm tôi đến nơi này họ vẫn ngồi ở đấy
Dưới bóng những cây dương
Trên nền cát khô và bỏng
Có đứa bé rúc đầu bú vú một người mẹ
Bầu vú nâu lấp lánh ánh sáng vảy cá
Trên môi người mẹ loe lóe đốm lửa của điếu thuốc rê
Thơm khen khét
Họ vẫn đôi khi khe khẽ hát
Một bài hát cũ kĩ và rất buồn
Tay thoăn thoắt luồn rồi thắt nút
Họ đan bình minh lên những mắt lưới
Đan hoàng hôn lên những mắt lưới
Những ô vuông hiện hình
Những ô vuông nút thắt bốn góc
Cuộc trường chinh của họ
Trong những ô vuông và những ô vuông


Họ vẫn ngồi ở đấy
Vẫn đôi khi khe khẽ hát
Một bài hát cũ kĩ và rất buồn
Trước đó là bà của họ
Xa nữa là cụ cố của họ
Những người đàn bà trước họ đã nằm im lìm đâu đó trên đồi cát
La liệt
Từ nấm mồ này đến nấm mồ kia
Hệt những ô vuông
Mặt trời vẫn đi qua bỏng rát mỗi ngày
Những hoàng hôn vẫn cuối từng chiều lặng lẽ tạm biệt họ
Để lại bóng tối

Họ chỉ ùa dậy tươi tỉnh và chạy ào ra bến
Khi những chiếc thuyền mang chồng và con họ từ khơi xa trở về
Với cá, tôm và đôi khi là bạch tuộc
Đôi khi là những con mực
Tươi nguây nguẩy và sáng nhấp nhánh như những mắt lưới
Nhưng cũng không rõ đã bao nhiêu lần
Họ đờ đẫn nhìn ra biển xa
Sau cơn bão
Khói thuốc rê bay lên khen khét
Nhớn nhác khi thấy bóng một con thuyền
Lào đảo
Hoặc đổ gục
Ngay bên bờ sóng

Họ vẫn ngồi ở đấy
Dưới bóng dương
Trên nền cát khô và bỏng
Đứa bé bú no đang moi cát đắp cơn mơ của cát
Những người đàn bà khe khẽ hát
Trước đó là những người bà
Xa nữa là những cụ cố
Hát bài hát cũ kĩ và rất buồn
Tay không ngừng luồn rồi thắt nút
Đan bình minh lên những mắt lưới
Đan hoàng hôn lên những mắt lưới
Thành những ô vuông
Nối dài những ô vuông
Như cuộc trường chinh của họ.

                                   
06/2/2017


Không có nhận xét nào :