Có một tuổi thơ tôi trong ngăn ngắt xa
Chợ người thì đông, chợ mẹ thì ế
Tôi tha thủi trong khung cửa ngỏ
Trông lên huếch hoác mây trời
Tôi lết gánh cói xanh ra chợ
Lạnh tay thu về nhúm xu kèng
Năm cha buông xuôi tôi ngồi ở sau vườn
Trong nhà sực mùi nhang. Tiếng gọi hồn của mẹ.
Tôi không vui và tôi không buồn,
Tôi ôm gối trông chừng nước mắt !
Anh chị đi kháng chiến thật lâu
Tôi ra ngóng bãi đồng ngún khói
Ngày tiễn đưa cha, anh, chị không về
Đồng bãi lật tơi bời sương muối …
Rồi một ngày kia đồng bãi reo rung
Tôi đếm từng anh, tôi đếm từng chị
Mâm sum họp thừa chiếc bát và đôi đũa
Anh mãi không về để chịu tang cha
Tóc mẹ bạc nước mắt Người thất lạc
Nước mắt tôi thì cứ trông chừng !
Một ngày ba lô con cóc lên đường
Từ tạ tuổi thơ, từ tạ mẹ
Tôi mang trong hành trang ngăn ngắt ra đi
Những đọn cói quê người và góc vườn xưa cũ
Tôi không vui và tôi không buồn
Tôi ra mộ cha lạy Người ba lạy
Tôi về nhà tôi quỳ lạy mẹ
Chỉ mộ anh tôi là không thấy
Nó tan vào chiến tranh!
1996
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét