Cho Văn Ngọc
1.
Anh lặng trước mặt toan
Vật vã mọi nẻo nguồn ký ức
Thời gian, không gian tụ như ráng chiều
![]() |
Đầu người - Gỗ - Văn Ngọc |
Vết bầm hoen sâu
Mây treo như thạch đọng
Đất đai hoang hủy màu...
Người nghệ sĩ trầm luân từng khối nặng
Vật vã tìm châu
2.
Bố cục gai góc bất luận cũ hay mới
Cái cũ ngỡ chừng xưa!
Cái mới chắc gì tươi?
Nhát bút lách mặt toan những hình dung siêu thực
Khôi nguyên trong mê lộ đời người
Dọc một vệt
Phạc ngang một vệt
Đây mặt nạ ta
Đấy mặt nạ đời
Những thớ gỗ gồ thô trụi trơ xương cá
Tôi đẽo gọt người
Tôi đẽo gọt tôi
Người nghệ sỹ sau một ngày cật lực
Ôm tấm toan bay vào vòm trời!...
2001
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét